Hôm nay cô về nhà sớm cô đi lên thư phòng của hắn.
Chọn đại một cuốn sách lật từng trang ra xem. Đang định lật trang tiếp theo ra thì nghe hắn về. Cô vội cất lại cuốn sách ấy.
Nhưng vô tình, một tấm hình rơi xuống đất, cô chỉ vội nhìn sơ qua nó rồi bỏ đi.
"Tử Nhị! "_cô đi ra đứng trước mặt hắn.
Hắn cởi vest đi lại vén tóc cô nhưng cô né tránh:"Sao vậy hôm nay đi làm vui ko? "
"Anh nghĩ vui ko khi mà bị anh hành sống dở chết dở. "
"Em có phải nói quá ko làm gì có. "
"Tử Nhị anh thật yêu tôi sao? "_cô đột nhiên hỏi như thế.
Hắn nheo mắt nhìn cô:"Phải! Tôi rất yêu em! "
"Tôi... Tôi cũng yêu anh nữa. Tôi... Tôi nói thật đó... Tôi biết tình cảm này quá nhanh nhưng... "
Hắn bước tới một bước đưa ngón tay lên che miệng cô lại:
"Tôi biết em ko cần phải nói!"
"Nhất Tử Nhị tôi cho phép anh yêu tôi đó. Anh có bằng lòng cưới tôi hứa sẽ cho tôi một gia đình ko? "
"Sẽ! "
"Haha... "_cô ôm bụng cười, hắn đứng ngu ngốc ko biết gì:
"Em cười cái gì? "
Cô giơ điện thoại cuộc đối thoại hồi nảy có cả bản video full HD ra trước mắt hắn:"Hôm nay là cá tháng tư mà! Chồi ôi cái này mà đưa ra cho thiên hạ coi sẽ nghĩ thế nào về một tổng tài nhất nhì thương trường và lão đại hắc đạo Nhật Bản đây ta?"
"Một câu thôi! Em muốn gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218103/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.