"Cậu có thấy vô lý không?"
"Hả?"
"Tại sao tôi phải đi học đại học chỉ để cậu tiện giới thiệu tôi với mẹ cậu nhỉ? Cậu đang bắt tôi thay đổi kế hoạch tương lai của bản thân, chỉ để làm hài lòng mẹ cậu sao?"
"Ý tôi không phải vậy! Tôi chỉ không muốn cậu..."
"Phí tương lai? Không, không nhé! Đối với tôi, những kẻ nào đốt bốn năm của mình ở một ngôi trường mình chưa bao giờ muốn mới là những kẻ phí phạm. Cậu đang sống vì bản thân, hay là vì sự phán xét của người khác vậy?"
"..."
"Luật?"
"Có lẽ mọi người đã đúng. Tôi và cậu thật sự quá khác biệt với nhau."
"?!"
"Về đi. Có gì tối nhắn tin sau."
Lúc tỉnh dậy, Luật nhận ra tim cậu cứ đập thình thịch, còn mồ hôi thì đã ướt đẫm cả lưng áo phông lẫn áo khoác dài. Luật ngồi dậy, điều chỉnh hơi thở. Mất khoảng vài giây để đôi mắt kịp làm quen với bóng tối, thu những hình ảnh mờ mờ khi cậu nhìn quanh túp lều. Tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra từ những người xung quanh khiến cậu phần nào an tâm hơn một chút, bữa tiệc đã tàn lúc nửa đêm và giờ thì ai trông cũng mỏi đừ người. Họ nằm la liệt, có gì đắp nấy, thậm chí có người còn ôm bạn mình để giữ ấm cho cả đôi bên. Luật bất giác đưa mắt về phía góc bên kia để kiểm tra người đầu tiên về lều ngủ. Vị trí ấy hiện tại trống trơn.
Hai giờ rưỡi sáng, đống lửa lớn ban chiều giờ chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463824/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.