"Hả? Không được trả xác ư? Tại sao?"
"Đó là một cái b–"
"Cái gì cơ?"
"Cái bẫ–"
"Bọn tôi không thể hiểu được. Cậu bị làm sao thế Luật?"
"Cậu ta bảo rằng việc trả xác là một cái bẫy." Lâm nói, nhún vai. "Cậu ta không muốn các cậu mang xác của Thơ trả về hồ An Yên."
"Tại sao chứ?"
"Chà, ai mà biết được." Lâm cười, nhìn về phía Luật. "Chắc cậu ấy đang sợ. Vì nếu theo như truyền thuyết thì sau khi lời nguyền kết thúc, nạn nhân sẽ sống dậy mà."
Mùa xuân, 2 giờ sáng
Lần cuối cùng mọi người tập trung ở đây là hôm đi cắm trại đầu năm học, tổ chức như một bữa tiệc nghỉ xả hơi trước khi bước vào năm quyết định - năm mười hai. Khi ấy, bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt bao nhiêu, thì bây giờ mặt người nào người nấy căng thẳng đến phát sợ. Mỗi người bọn họ đều giữ một chiếc bọc, đôi bàn tay run rẩy và đôi mắt láo lia nhìn xung quanh cho cậu hiểu được rằng tất cả đều sợ hãi. Hùng thả hai chiếc balo xuống đất, nhìn mặt hồ đầy sương.
"Cái nào là cái của tao ấy?"
"Cái màu đỏ."
"À, cám ơn mày."
Khải nhấc chiếc balo màu rượu vang khoác lên vai, hướng đôi mắt về phía mặt hồ. Không hiểu sao trăng hôm nay sáng đến lạ, cậu có thể thấy rõ đến từng ngọn cây, nhưng như thế vẫn không thể khiến tâm tư bớt lo lắng. Mọi người đang chia nhau ra ngồi nghỉ. Họ chuẩn bị cả đèn pin lẫn đèn LED
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463822/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.