"Một là mày, hai là tụi tao. Mày thấy đó, ngay cả bản thân mày khi đứng trước sự lựa chọn như thế thì mày cũng chọn bản thân mình mà. Ai cũng buộc phải làm thế thôi. Tao xin lỗi, thật sự đấy!"
"Tao cũng xin lỗi"
"Xin lỗi."
Mùa xuân, 2 giờ chiều
Mặt trời bị khuất sau đám xám xịt, những tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ mây rồi tan hẳn, để sự âm u chắn lấy bầu trời. Khải đứng dậy, đưa tay ra bật đèn. Nhưng chưa được hai giây, Hồng Ngọc đã gay gắt đòi tắt ngay vì điện sáng khi lớp không có người sẽ khiến giám thị đi ngang nhắc nhở. Khải gật đầu, gạt công tắc ngược trở lại, để bóng tối tự do nuốt chửng những thành viên còn ở lại đây.
"Cơ mà..." Ngọc bất ngờ cất tiếng, gọi. "Lúc nãy bọn nó hẹn khi nào ấy nhỉ?"
"Mười hai giờ, nhưng mà chúng nó nhất trí tầm mười giờ tối sẽ tập trung để xuất phát." Khải nhìn đồng hồ, đáp lại. "Chắc chút nữa hết giờ học ta phải kiếm chỗ nào khác ngồi đi, trường tới bảy giờ tối là đóng cửa rồi mà."
"Ừ, ta có thể ghé qua cửa hàng tiện lợi gần trường đấy! Bên đó mở cửa cho phép ngồi xuyên đêm."
Luật bất giác nhìn qua cửa sổ, không gian dưới kia chợt trở nên vắng vẻ đến lạ. Hiện tại là cuối tuần, thế nên hầu hết dãy phòng học bên kia gần như đã đóng cửa, lác đác có vài phòng dưới tầng trệt là còn sáng đèn. Xa hơn nữa, cậu nhận ra phòng giáo viên cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463820/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.