"Không phải thằng Phong đâu."
"Sao mày biết?"
"Vì tao là Người Tìm Xác! Tao sẽ biết khi thứ đó có liên kết với người đã nhận xử lý bộ phận mà tao đang cần thu thập."
Mùa xuân, 9 giờ 30 tối
Ngọc đặt hờ tay lên miệng, gương mặt một lần nữa lại rơi vào vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Không phải thằng Phong thật à? - Cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng một chút, vì rõ ràng mọi lập luận của cô trông có độ thuyết phục khá cao. Một bóng ma nữ bị mất nửa đầu trên thật sự không phải là do yêu đến mù quáng thật sao? Nhìn cái dáng đờ đẫn và đầy oán hận của nó khiến cô liên tưởng đến sự phản bội. Nhưng nghĩ lại, có lẽ thêm một vài phương án dự phòng khác vẫn tốt hơn.
"Có lẽ ta nên gặp trực tiếp cái thực thể đó để nói chuyện."
"Hả?" Ngọc trợn mắt, quay mặt lại. "Mày nói cái quái gì vậy?"
"À thôi quên đi, ý kiến đó nghe ngu thật sự." Lâm hất hất tay, giọng nhỏ lại. "Tao quên mất lần cuối nói chuyện với một thứ không thật thì tao suýt chút nữa bị cắt mất một bên cổ tay."
"Chúng nguy hiểm đến vậy à?!"
"Không hẳn, thường thì chúng vô hại. Chỉ là lúc đó tao nói chuyện nghe không lọt lỗ tai lắm nên là..."
"À rồi."
Ngọc chạm nhẹ tay lên ấn đường, đôi mắt lại hướng đâu đó vô định. Họ không thể tìm kiếm manh mối trực tiếp trên thứ không thật được, thế nên hiện tại, cô vẫn khá đồng tình với đề xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463816/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.