Hàn Trác Trác nhìn người đàn ông mắt điếc tai ngơ đứng cạnh mình: “Anh Nghiêu, em lỡ lời chỗ nào à?”
“Em không nói bậy.” Vương Tĩnh Nghiêu thần thái tự nhiên, nhìn thẳng vào “người nghe” đứng cạnh đấy, “Ai cảm thấy em nói sai thì tư tưởng của họ không lành mạnh.”
Đôi vợ chồng có “tư tưởng không lành mạnh” bĩu môi, lùa con mình sang chỗ khác chơi với vẻ mặt ghét bỏ.
Hàn Trác Trác vẫn canh cánh trong lòng: “Thế là em nói sai chứ gì.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Không nói lời sai, không làm việc sai thì sống uổng thanh xuân.”
“Đại ca, anh toàn nói năng giàu triết lý như vậy à?”
“Không phải anh nói, mà là Giang Tiểu Bạch nói.”
“Giang Tiểu Bạch là ai?”
“Không biết chứ gì.” Vương Tĩnh Nghiêu hơi có ý xem thường người khác, “Về sau đọc thêm nhiều sách vào đi.”
“Vầng.”
Hàn Trác Trác không phản bác gì, cô còn tưởng là mình thất học, đến cả nhà thơ họ Giang này mà cũng không biết.
(Không nói lời sai, không làm việc sai thì sống uổng thanh xuân: Năm 2017, hãng rượu Giang Tiểu Bạch đưa ra loạt chai rượu có ghi những dòng chữ tràn đầy cảm hứng trên bao bì. Câu mà Vương Tĩnh Nghiêu nói là một trong số những câu được in trên vỏ chai rượu.)
38ac1c7cc78a48da82856ba9faa563be
Có lẽ đúng là mình tài hèn học ít, cho nên nói sai ở đâu mà cũng không biết đây.
“Anh Nghiêu, vừa rồi rốt cuộc em đã nói sai câu nào?”
Cô nhớ lại, mình cũng chỉ nói “nước” nè, “bắn” nè, thuần khiết lắm mà.
“Giải thích thì phiền lắm.” Vương Tĩnh Nghiêu nói một cách đầy trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-again/156876/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.