Ban ngày ban mặt, trời sáng rờ rỡ, một phụ nữ có thai bụng phệ lại biểu diễn một màn vác bụng bầu vọt ra đường trước mặt mọi người.
Cũng may Vương Tĩnh Nghiêu nhanh tay lẹ mắt tóm cô lại: “Để ý vào.”
Hàn Trác Trác đỏ mặt tía tai mà rằng: “Anh bị cái tật gì đấy, diễn gì mà giống y như thật, em còn nghĩ kĩ được cả tên du thuyền tư nhân rồi đấy. Anh nói thế với em chỉ để trêu em thôi à?”
Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Anh không thử thì làm sao mà biết được rốt cuộc là anh trêu em hay là em trêu anh?”
“Em trêu anh?” Hàn Trác Trác nhấm nuốt hồi lâu mới hiểu được: “Anh cho rằng tất cả những chuyện này đều là em giả vờ?”
Được lắm, chẳng tin tưởng nhau tí nào mà “bạn thân” bạn thiết gì của tôi? Bố mày tin mày con kiu!
Hàn Trác Trác mặc kệ anh, người ra đi đầu không ngoảnh lại, thi đi bộ!
Vương Tĩnh Nghiêu bước nhanh theo sau cô, “Hàn Trác Trác, em sắp rớt đồ kìa.”
Hàn Trác Trác vốn dĩ không định để ý đến anh, nhưng cô lặng lẽ nhìn lướt khắp nơi thì lại không thấy gì.
Cô đành phải dừng lại, thở phì phì quay đầu hỏi, “Sắp rớt cái gì?”
Vương Tĩnh Nghiêu đi tới, mắt nhìn xuống: “Em còn đi nữa là rớt con xuống đất đấy.”
Hàn Trác Trác sắp bùng nổ đến nơi: “Còn trêu tôi nữa thì tôi đẻ con giữa phố cho anh xem!”
Vương Tĩnh Nghiêu hết cách, anh đi theo cô cả quãng đường, phục cô sát đất: “Tốc độ của em đúng là không thua gì năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-again/156875/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.