Sau khi Sở Nhàn rời đi, Giang Ngộ Tuyết xác thực là đã buồn bã một đoạn thời gian, nhưng mà cũng rất nhanh đã hết buồn vì lịch trình công việc và học tập của hắn rất dày, lấy đâu ra thời gian để mà buồn mãi. Hơn nữa, sau này chắc chắn là vẫn sẽ còn cơ hội để gặp lại.
Cuối tháng 5 đầu tháng 6, thời tiết đã nóng lên thấy rõ. Một ngày đẹp trời nọ, Đoàn Thiên Đức bỗng hẹn Tần Chiêu ra gặp mặt. Ông ta nhìn Tần Chiêu, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt không mấy thiện cảm và nói, " Tần Chiêu à, tôi nói đây cũng không phải là làm khó dễ gì cậu, nhưng mà cậu hãy biết thân biết phận của mình đi. Nếu như cậu muốn nhận mẹ, tôi cũng không cản. Nhưng mà cậu đừng hòng tơ tưởng bất kỳ một khoản tài sản thừa kế nào cả. "
Tần Chiêu sững sờ, sau đó thì tức đến bật cười, " Tại sao ông lại cho rằng tôi tiếp cận mẹ là vì tài sản của ông? Mà tài sản của ông thì có được thứ gì? Đoàn Thiên Đức, ông đã quá ngây thơ khi nghĩ tôi là một thằng nhóc sinh viên nghèo khổ rồi đấy. Tôi không nghèo như ông tưởng đâu. Và tài sản của ông, tôi cũng không cần. Bởi vì, tôi đã từng ở trong một căn nhà mà mỗi sáng chỉ cần mở rèm cửa ra là sẽ có thể trực diện nhìn thấy tháp Thượng Hải, tôi cũng đã từng ở trong một căn biệt phủ tứ hợp viện rộng hơn 4 hecta, bên trong có cả một ao sen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753462/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.