Tần Chiêu khóc đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại thì trời đã ngả màu hoàng hôn. Anh đưa tay dụi mắt, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trong căn phòng rộng rãi không một bóng người, ánh sáng trong phòng cũng hơi tối, nguồn sáng duy nhất chính là ánh Mặt Trời đang le lói xuyên qua ô cửa sổ. Cảm giác thật ảm đạm. Tựa như đang bị cả thế giới ruồng bỏ vậy. Tần Chiêu thở dài, nằm phịch xuống giường trở lại và lần nữa cuộn mình vào chăn. ( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Bỗng, cửa phòng khẽ mở, Tần Chiêu theo phản xạ tự nhiên mà ngóc đầu lên nhìn. Người đến là Dung Nguyệt, trên tay nàng còn bưng theo một khay thức ăn.
Dung Nguyệt thấy Tần Chiêu đã tỉnh thì vui mừng, mỉm cười nói, " Tiểu Chiêu, đói bụng chưa? "
Tần Chiêu lắc đầu, " Không đói. Nhưng mà con vẫn muốn ăn. "
" Ưm~ vậy thì con qua đây ăn đi. Hôm nay đầu bếp đã nấu hoành thánh nhân tôm, nước dùng ninh hơn 6 tiếng đồng hồ, ngon lắm đấy. " Dung Nguyệt đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ ở gần cửa sổ.
Tần Chiêu cũng nhanh chóng xuống giường, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Anh im lặng ăn một mạch hết nguyên tô hoành thánh lớn, còn uống hết luôn ly trà hoa nhài.
Đợi Tần Chiêu ăn uống xong xuôi, Dung Nguyệt mới nói, " Ăn no rồi nhỉ. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753460/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.