Ngày thứ một trăm.
Sáng sớm, khi X dùng trực thăng mô hình đưa đồ ăn tới, còn đem theo cả một chiếc ga trải giường lớn.
Thôi Thiện trải ga giường ra, nằm ngửa trên nền xi măng, đối mặt với bầutrời đầy mây âm u, sải rộng hết tứ chi, giống như một thi thể vô thanh,cũng giống như một người đàn bà dễ dàng thỏa mãn. Vuốt ve cổ và ngựcmình, vòng eo nhỏ xíu, cặp mông gần như không có chút mỡ nào. Làn da vàđầu mút của dây thần kinh*, dục vọng như những sợi lông xù nhẹ nhànglướt qua, giống như ngón tay của ai đó….
*Là đoạn cuối của giây thần kinh, có thể cảm nhận được những kích thích từ bên ngoài và truyền tới trung khu thần kinh.
Thôi Thiện mở phần ghi âm của chiếc Iphone ra, nhớ lại quãng thời gian banngày là ngắn nhất, còn màn đêm cứ như dài vô tận, bóng cây thủy sam chekín căn phòng trên cùng của tòa nhà ba tầng, chỉ có thể nhìn từ xa chứkhông có cách nào chạm vào được. Trừ những người nước ngoài đang dắt chó đi dạo, gần như không thấy bóng người. Ánh tịch dương khuất dần, đemtheo chiếc bóng của cô ta bò lên bậc thềm của ngôi nhà biệt dã.
Không còn cách nào che giấu nổi nữa, cô ta bắt đầu nói ra bí mật đó.
Năm ngoái, Đông chí.
Tôi đến khu biệt dã ở ngoại ô, tìm thấy ngôi nhà to lớn, đen sì sì. Một năm trước, vào lúc này, mẹ đã chết.
Bà làm giúp việc theo giờ cho gia đình này, sơ ý ngã từ cửa sổ tầng baxuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095957/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.