Ngày thứ tám mươi. 
Gần đây rất hay có gió to, ở trên nóc nhà sẽ nhặt được giấy vụn từ bên ngoài 
bay tới, có những chiếc túi giấy mỏng tang, giấy gói đồ ăn dính đầy dầu mỡ, 
những tờ giấy ăn đã dùng qua khiến người ta phát buồn nôn. Nhặt được một con 
diều giấy, mặc dù đã đứt dây, nhưng dù gì cũng vẫn có cơ hội kết nối với thế 
giới bên ngoài. Trốn dưới góc của bức tường phía tây, Thôi Thiện sắp xếp lại tất 
cả những mảnh giấy vụn, có thể gọi là giấy quý của Lạc Dương1, trên đó đều 
viết cùng một câu: 
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!” 
Ai mà biết được “Tháp Babylon” ở chỗ nào, nhưng không còn cách nào 
khác, chỉ hi vọng những mảnh giấy nhỏ này theo gió bay đến con phố ở gần 
đây, tốt nhất là trùng hợp dính luôn lên trán của một viên cảnh sát nào đó, hoặc 
là trên cửa sổ của một nhà tiểu thuyết gia trinh thám nào đó, xin người đó hãy 
có đủ sự tỉ mỉ và duy trì sự tò mò. 
Trong đêm, dưới tầng truyền đến âm thanh của một bản nhạc, ngay lập tức 
vê tròn hai tai, giống như tiếng nước chảy róc rách đem theo cả ánh trăng chảy 
tràn vào trong đầu. Nhạc Kenny G2 từng thịnh hành từ hồi còn nhỏ, đúng, chính 
là phong cách đậm chất tây của Saxophone ấy. 
Cô ta quyết định hát lời bài hát tiếng Quảng Đông. 
Đêm khuya thanh vắng vang lên một đoạn saxophone yếu ớt, khơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095955/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.