"Muốn chết ngay lập tức thì cứ động vào hắn..."
Một câu đe dọa đầy sát khí nhưng phát ra bằng một giọng nói êm dịu như ru, vậy mà lại khiến Dạ Vũ trước đó hùng hùng hổ hổ giờ lại phải lui lại dè chừng.
"Tại sao lại bảo vệ hắn? Khi thấy ngươi tiếp xúc với hắn, ta tưởng hắn cũng chỉ là một quân trong ván cờ của ngươi?" Dạ Vũ nghi hoặc hỏi.
"Không cần nhiều lời, về đi!"
"Không cần nhiều lời? Không giống tính ngươi tí nào... Ta sợ là sợ trí tuệ, sợ sự nham hiểm mưu mô của ngươi, chứ xét về thực lực..." Dương dần hồi tỉnh và nhận ra Bích Diệp đang dùng linh lực của nàng trị liệu cho hắn, tai Dương bắt đầu nghe được tiếng mưa, mũi Dương bắt đầu cảm nhận được mùi biển cả, mi mắt Dương hé mở.
Bích Diệp đã trở lại hình hài một cô bé đáng yêu, mắt nàng có chút đỏ như vừa khóc.
"Sao... vậy?" Dương lo lắng hỏi và cố gượng dậy.
Bích Diệp không đáp, Dương đưa mắt nhìn ra xa, khu bờ biển sầm uất trước đó giờ chỉ còn là một vùng hoang tàn, cứ như vừa trải qua một cơn gió bão khủng khiếp, cây cối, nhà cửa đều sụp đổ tan hoang, và rất nhiều nơi cháy đen như thể vừa hứng chịu một cơn mưa sấm sét.
Đầu óc còn mụ mị, Dương hỏi: "Đây là sao? Cao thủ Lôi - Phong đánh nhau ư?"
Bích Diệp lắc đầu: "Là do một người..."
"Ai vậy?"
Bích Diệp im lặng không đáp, Dương lại hỏi: "Dạ Vũ đâu?"
"Bị đánh trọng thương, đã rời đi rồi..."
Dương nhìn sang hướng khác và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525467/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.