"Tử Linh, ta xin lỗi... Trọn đời này ta chỉ có thể yêu một mình Diễm Kiều..."
Âm thanh câu nói nhỏ dần cùng với khung cảnh trước mắt đang nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn là một khoảng đen bao la vô tận, giống như vũ trụ... Dương nhắm mắt chờ thoát ra khỏi dòng ký ức kì lạ, nhưng lại phát hiện hắn không thể thoát ra.
"Tại sao?" Dương ngạc nhiên tự hỏi, nhưng không có đáp án, hắn chờ đợi, chờ đợi, nhưng vẫn chìm trong khoảng không bất tận.
Không thể thoát, nên Dương chỉ còn cách chờ đợi và tranh thủ ngẫm nghĩ những gì hắn thấy trong hai dòng ký ức.
Đầu tiên, Dương thấy Mai Hắc Đế có thể gọi ra những tia chớp khổng lồ từ trời cao giáng xuống, đây không đơn thuần là tạo thành từ linh lực, mà là Mai Hắc Đế đã mượn điện tích từ tự nhiên để kết thành Hắc Lôi, giúp tiết kiệm rất nhiều linh lực.
Tiếp theo, Dương thấy Hắc Đế thực hiện Hư Hóa và nhập vào kim loại để tăng tốc di chuyển, vấn đề khiến Dương thắc mắc là tại sao Hắc Đế không trực tiếp di chuyển sang phía địch?
"Chẳng phải nếu tự di chuyển qua thì sẽ nhanh hơn so với khi chờ mở đường sao?" Dương tự hỏi.
"Là vì quân địch có trống đồng Đông Sơn với khả năng gây nhiễu loạn trạng thái Hư Hóa!"
Giọng nói phát ra rất gần nhưng lại không rõ phương hướng, Dương quay đầu nhìn quanh thì không thấy bóng dáng một ai.
"Ngươi không thấy ta đâu. Ta là ý niệm được Mai Hắc Đế lưu lại, ta chỉ kích hoạt khi có người mang Hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-nu-than/525466/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.