Edit: Qi Qi 
Beta: Jen 
—- 
Năm nay Quảng Châu có tuyết rơi, Chu Hựu Hựu đã đợi hơn một năm rồi. 
Hầu như mọi người ở Quảng Châu đều rất mong đợi đợt tuyết này, mấy người bạn ở Quảng Châu của Chu Hựu Hựu đều đăng ảnh đi chơi tuyết, cuối cùng cô cũng biết có những người nhìn thấy tuyết còn hưng phấn hơn cả cô. 
Nhưng mà đợt tuyết này không kéo dài, cũng tan khá nhanh, giống như còn không chờ người ta ăn mừng nó đã ảm đạm ra đi. 
Chu Hựu Hựu vẫn hưng phấn như cũ, dù như thế nào cô vẫn thích tuyết rơi, cô đứng bên cửa sổ nhìn từng đợt mưa tuyết, định lấy ô đi xuống dưới thì bị Phó Lâm ngăn cản lại. 
Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, cùng nhìn ra cửa sổ, “Trời mưa rồi em xuống làm gì?” 
Cô sửa lại lời anh, “Là mưa tuyết.” 
Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy cô rồi nhìn ra cửa sổ. 
Nói cũng lạ, không hiểu sao hôm nay trong lòng đột nhiên có chút rầu rĩ, là một loại tâm tình âu lo, nôn nóng. Phó Lâm có chút đứng ngồi không yên, cẩn thận nghĩ lại, khoảng thời gian này trôi qua vô cùng tĩnh lặng, không có chuyện gì không như ý cả, cho dù ngoài cửa là một màn tuyết rơi cũng không thể ngăn cản tâm tình suy sụp uể oải của anh. 
Thời tiết Quảng Châu vẫn luôn ấm áp vậy mà hôm nay cũng hạ xuống 0 độ, đôi khi trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài. 
Phó Lâm ôm chặt Chu Hựu Hựu. 
Cô vỗ lên tay anh, cười nói, “Nào, em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-gio-nho-ve-em/1102559/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.