Tại nhà họ Chân, một nhà ba người vẫn đang thảo luận về chuyện của Trần Tuý và Chân Điềm.
“Bà thật sự đồng ý để Điềm Điềm và Trần Tuý ở bên nhau sao? Điềm Điềm nhà ta vẫn còn ít tuổi, sao hiểu được cách chăm sóc trẻ con? Hơn nữa, sau này con bé có con thì phân phối thời gian cho hai đứa nhỏ thế nào đây? Nhỡ đâu hai đứa bé cãi nhau, con bé phải nên giúp ai? Ở đây không phải người ngoài, bà là đang cố ý làm khó xử Điềm Điềm nhà chúng ta đó!” Ông Chân càng nghĩ càng lo lắng.
Chân Hi ở cạnh, nghe ông nói vậy thì trề môi, bố anh đã tính xa đến thế rồi?
Còn bà Vương Thục Trân có cái nhìn rất thoáng, “Chẳng phải cháu trai của Trần Tuý đã tám tuổi rồi sao? Lúc Chân Điềm sinh con thì chắc sẽ lên mười đúng không? Một đứa trẻ lên mười làm gì sẽ tranh giành tình thương với mấy đứa em trai em gái chứ? Mà người ta cũng đã nói, thằng bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhất định sẽ giúp Điềm Điềm nhà chúng ta trông em bé rồi.”
“Bà bị thần tượng làm mù quáng rồi, nghĩ mọi thứ quá đẹp đẽ!” Hiếm khi ông Chân phản bác lại bà Vương Thục Trân một cách kịch liệt thế này.
Chân Hi sắp không nghe nổi nữa, Chân Điềm còn chưa nói Trần Tuý là bạn trai nó, mà hai người đã bắt đầu lo lắng chuyện mấy đứa trẻ tranh giành tình cảm rồi. Quả nhiên cuộc sống của bố mẹ luôn đi trước thời đại.
“Chân Hi, con nói đi, em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570659/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.