Trần Túy cầm bản thảo trở lại chỗ ngồi, trước tiên gọi điện thoại cho Đặng Lệ Dương. Vừa rồi Điền Sâm cũng không nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, không biết Đặng Lệ Dương hiện tại rốt cuộc thế nào.
Điện thoại gọi đi hơn nửa ngày mới có người bắt máy, giọng nói thảm thiết của Đặng Lệ Dương truyền tới: “Túy à, tôi thật sự thảm quá rồi.”
Trần Túy trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Xem ra anh không sao, tôi cúp đây.”
“Từ từ đã! Ai bảo tôi không sao, tay tôi phải bó thạch cao đây này!” Đặng Lệ Dương rống lên trong điện thoại.
Trần Túy để điện thoại cách xa tai mình: “Lát nữa tôi còn phải dẫn chương trình giúp anh đấy, ghi hình xong tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh.”
“Túy à, vẫn là cậu tốt với tôi nhất. Tôi ở bệnh viện trung tâm, phòng 504, nhớ mang nhiều đồ ăn tới nha.”
Trần Túy bất đắc dĩ lắc đầu: “Biết.”
Gọi cho Đặng Lệ Dương xong, Trần Túy cũng yên tâm, anh ta có tinh thần như vậy, hẳn là không quá nghiêm trọng. Anh cất điện thoại sang một bên, cầm lấy bút trên bàn bắt đầu xem kịch bản chương trình.
Mười rưỡi, Trần Túy sửa lại bản thảo, chuẩn bị đến phòng trang phục thay quần áo cho chương trình tin tức buổi trưa. Vừa đứng lên, WeChat liền báo có tin nhắn mới, là Chân Điềm.
Tối hôm qua Chân Điềm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Trần Túy buổi trưa chắc là giận rồi. Hôm qua cô đã muốn nhắn tin cho anh, nhưng không biết tại sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570650/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.