Trần Nhất Nhiên lấy ra chiếc điện thoại trong ba lô mà lúc trước cậu giấu đi, gọi cho Trần Tuý. Chân Điềm thấy nó lấy điện thoại ra thì hơi sửng sốt, thì ra cậu nhóc này có điện thoại di động???
"Có chuyện gì? Tiệc sinh nhật kết thúc rồi sao?"
Khi Trần Nhất Nhiên nghe thấy giọng của Trần Tuý từ bên kia truyền đến liền vội vàng nói ra: "Bố, khi nào thì bố tới?"
Trần Túy bên kia điện thoại nhíu mày: "Cháu lại nổi điên gì thế? Cháu đang ở đâu?"
"Con ở quán của mẹ, bố mau tới đón con đi."
Nói xong cậu nhóc liền cúp điện thoại, rồi nhanh như chớp chạy đến một bên phát định vị cho Trần Túy.
Trần Túy nhận được định vị lập tức đứng lên.
Chân Điềm chạy sau lưng Trần Nhất Nhiên, sợ cậu nhóc lại chạy mất: "Trần Thiện, em đừng chạy lung tung."
Trần Nhất Nhiên sau khi phát định vị liền cất điện thoại, đứng tại chỗ chờ Chân Điềm: "Chị ơi, em gọi cho bố rồi, bố nói sẽ lập tức tới đón em."
Bây giờ nó lại gọi mình là chị, nhưng Chân Điềm cũng không có tâm tư suy nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ quan tâm đến bố mẹ của cậu nó:
"Em biết đây là đâu sao?"
"Vâng, em gửi định vị cho bố."
"..." Chân Điềm cảm thấy bạn nhỏ này thật sự khó hiểu, ban đầu hỏi nó cái gì cũng không biết, bây giờ lại biết gửi định vị?
"Trên người em có điện thoại, tại sao lúc nãy không nói cho chị biết?"
Trần Nhất Nhiên ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-do-ngot/3570648/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.