NGOẠI TRUYỆN 2 ( P3 )Bảo Bình vội vàng mặc thêm chiếc áo khoác vào rồi nhanh nhanh chạy ra khỏi nhà.Bảo Khánh, anh Bảo Bình vội chạy ra ngăn.– Bảo Bình, em đang cảm thế này không đi được đâu! Ở lại nhà đi!Bảo Bình nhất quyết lắc đầu.– Em phải đi!Bảo Bình vội bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến nhà Bạch Dương.Bảo Khánh cũng nhanh chân chạy ra xe rồi đuổi theo Bảo Bình.( Lộp độp!)( Lộp độp!)Đúng lúc đó, trời bắt đầu mưa nặng hạt.Đến nơi Bảo Bình đứng trước cổng nhà Bạch Dương, lấy tay che mưa, ấn chuông.( Kính cong!)Bác quản gia của nhà Bạch Dương đi ra trước cổng, nói.– Tiểu thư thứ lỗi, thiếu gia đã ra lệnh cho tôi không cho cô vào, hai tiếng nữa thiếu gia sẽ ra mở cửa cho cô, xin cô thứ lỗi…Nói rồi bác ta đi vào nhà.Bảo Bình đứng đó, mặc cho mưa làm ướt hết người.Trên cửa sổ tầng hai, có một bóng người nhìn xuống.Thấy em gái mình đứng dưới mưa, Bảo Khánh lao ra khỏi xe, định kéo Bảo Bình vào xe.Bạch Dương đứng ở trên tầng hai nhìn cảnh đó thì tức điên người rồi rời đi khỏi chỗ đó.” Cô… Bảo Bình… Cô dám mang người tình đến… Cô giỏi lắm…”Cho dù Bảo Khánh có khuyên can thế nào, Bảo Bình vẫn không nhúc nhích.– Anh! Em sẽ không đi đâu hết! Anh về nhà đi…Bảo Khánh tức điên.– Được lắm! Em thích thì cứ đứng ở đấy đi! Anh sẽ không quan tâm nữa!!Nói rồi anh vào trong xe ngồi.10’…20’…60’…120’…150’…Thời gian cứ thế trôi qua, Bảo Bình đứng dưới mưa run rẩy, đứng không vững.Cô vốn đã ốm nay lại đứng dưới mưa lâu thế, đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-ngoi-truong-cap-3/3119446/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.