Cái gì thế này, Bảo Bình cô gây ra hoạ gì thế này?!
Cô như hồn xiêu phách lạc, nhìn tiếng cửa kính vỡ tan vang lên chói tai, một đống mảnh vỡ cửa kiếng rơi vào phòng loảng xoảng như những viên pha lê mỏng manh. Nhưng thanh âm ấy cũng không lớn bằng tiếng hét của những người gần đó, tim họ như muốn bắn ra ngoài vậy.
Sau một hồi lùm xùm ồn ào như cái chợ, cuối cùng thầy Khải cũng đã giúp mọi chuyện phần nào ổn thoả trở lại. Rất may là thời gian này không học ngoại khoá nên phòng hội hoạ không có người. Cửa sổ phòng hội hoạ vốn rất mỏng, chất lượng thấp nên mới dễ vỡ như vậy. Mặc dù biết là hậu quả gây ra cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Bảo Bình vẫn cứ đứng im như tượng, nhìn trân trân cảnh trước mắt, cả người như thắt lại khi nghe những tiếng xì xào đằng xa. Trời ơi là trời, sao mà cô hậu đậu thế không biết, vừa phá hoại tài sản nhà trường mà còn đem bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ, không những thế thầy Khải cũng bị liên luỵ theo. Chứ còn sao nữa, thể nào mà chẳng có lời ra tiếng vào rằng, thầy dạy kiểu quái gì mà học trò đánh bóng về phía trước không đánh, mà lại đánh sang trái đến nỗi bay luôn cả cửa sổ thế?
-Em... xin lỗi thầy...!
Bảo Bình líu ríu như một con thỏ non, giọng nhỏ hết mức có thể, gằm mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn thầy nữa.
Thầy Khải không đáp, vì vẫn còn đôi chút bực mình. Nhưng rồi lại mềm lòng khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-tieng-mua-roi/1036011/chuong-43.html