Buổi học ngày thứ tư kết thúc bởi tiếng trống đánh mấy nhịp làm cả trường ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Ai nấy đều cười nói rôm rả, duy chỉ có Bạch Dương là tâm liền hồi hộp bất an khi tiết học đã kết thúc. Cô đứng dậy gấp sách vở, nhìn thấy đám con trai kéo nhau đi ra cửa lớp liền gọi:
-Này các cậu!
-Sao vậy?
Nhận thấy bao nhiêu ánh mắt đều đổ xô vào mình, Bạch Dương không khỏi sượng sùng, động tác cũng ngượng ngập hơn. Cô lôi từ trong cặp ra một đống túi giấy. Trong mỗi chiếc túi giấy ấy là một chiếc bánh su kem mà Bạch Dương đã cất công lên mạng rồi bày bừa đủ thứ để tự làm. Cô biết, mình rất dở khoản nấu ăn, và đương nhiên hiểu rõ mấy chiếc bánh này sẽ không hoàn hảo như ngoài tiệm. Nhưng ngoài nó ra cô chả biết làm cái gì khác, hơn nữa Dương cũng muốn học nấu ăn, không thể để bản thân chỉ biết nấu cơm với úp mỳ gói được.
Bạch Dương thường ngày ăn to nói lớn, hôm nay bỗng khép nép ngượng ngùng mà phân phát từng túi giấy cho các bạn đồng học:
-Cho các cậu, cái này mình làm là để cảm ơn các cậu vụ hôm trước!
-Gì, vất vả cho Dương rồi, bạn bè cả mà không cần phải khách sáo đâu!-Nhân Mã nói một đằng làm một nẻo, tay đã sớm xé túi giấy rồi ngoạm một miếng lớn.-Ngon!
-Hơi nhạt, nhưng ngon lắm Dương ạ! Dù sao thì bọn mình cũng có giúp được gì cho cậu đâu.-Bảo Bình mỉm cười đáp, tay quệt vụn bánh hãy còn dính bên khoé môi.
-Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-tieng-mua-roi/1036010/chuong-42.html