Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiều thu, trời chạng vạng. Gió thổi tung chiếc rèm cửa bằng lụa mỏng, lấp đầy không gian bằng những luồng hơi mát mẻ. Kim Ngưu ngồi trên giường đơn phủ drap trắng toát, trước mặt là tấm gương nhỏ để bàn. Chẳng biết cô đã duy trì tư thế đó trong bao lâu, nhưng kể cả khi có người đẩy cửa bước vào, cô cũng không phát hiện. Ánh mắt trong trẻo đã chẳng còn giữ được nét ngây thơ, mà tự nhiên lại trở nên vô hồn, xa cách, khiến người ta nhìn vào mà không khỏi rùng mình hoảng sợ.

"Kim Ngưu!" Anh gọi tên cô thật khẽ.

Cô hơi giật mình, con ngươi tĩnh lặng dậy sóng dập dềnh. Cô quay đầu về phía cửa chính, nơi âm thanh vừa phát ra.

"Anh Lục." Cô gọi, giọng buồn buồn.

Tiếng giấy sột soạt của bao nilon không còn khiến cô chú ý, cả hương thơm đặc trưng của quýt lấp đầy không gian cũng chẳng mảy may làm cô động lòng.

"Đã đỡ hơn rồi nhỉ?" Song Tử hỏi, tiện tay bày biện mọi thứ lên chiếc bàn nhỏ gần đó "Có muốn ăn chút hoa quả không?"

"Không..." Kim Ngưu trả lời, âm thanh khô khốc "Cảm ơn anh."

Mặc dù đã nghe rõ cô nói gì, nhưng Song Tử vẫn bóc vỏ quýt. Hương thơm thanh thoát lại càng đậm đặc. Kim Ngưu hơi khụt khịt mũi, như một cái cớ hoàn hảo để che đi những xúc cảm trong lòng sắp không kiềm được mà bộc lộ ra ngoài qua hàng nước mắt.

"Có đói không?"

"Không ạ." Cô nhỏ giọng đáp.

"Cũng nên ăn chút hoa quả cho có vitamin."

Kim Ngưu mím môi, trong vô thức đặt tay lên vai, chợt thấy một khoảng trống vắng, tâm trạng liền chùng xuống ít nhiều, lời nói cũng theo đó mà đâm ra lộn xộn, thiếu suy nghĩ: "Anh đã đem hoa quả sang phòng chị Mã Mã chưa?"

Hành động của Song Tử ngay lập tức khựng lại. Ánh mắt anh se sắt, như đang phải chịu đựng một nỗi đau khổ tận cùng.

"Bên đó đã có Thiên Yết lo rồi."

Giọng anh như vọng về từ nơi nào đó xa xăm lắm. Kim Ngưu mỉm cười chua chát: "Nếu không có anh Dương, liệu anh có qua đây không?"

Tim Song Tử đập mạnh. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm như đang dò xét của cô, anh không có can đảm để nói ra sự thật, nhưng cũng không muốn lừa dối bản thân. Chính vì thế, anh chỉ có thể đáp: "Anh không biết nữa."

Kim Ngưu cười, nụ cười buồn đến nao lòng: "Em hiểu rồi."

Song Tử đưa nửa trái quýt đã bóc vỏ sẵn cho cô. Cô hơi ngập ngừng, nhưng vẫn cầm lấy. Ngón tay anh chạm khẽ vào tay cô, hơi run run. Cô rụt tay lại, xoa nhẹ vào vùng tiếp xúc vừa rồi. Một cảm giác ấm áp lan toả trong lòng. Cô tự nhủ phải buông bỏ, cô biết bản thân phải khắc chế, nhưng con tim chẳng cách nào làm được.

Nửa trái quýt, cô cầm đó chứ không ăn, cứ mân mê trong tay mãi, môi mấp mấy vài mẩu chuyện vụn vặt. Người vẫn ngồi đó như xưa, mà chẳng có lời nào đáp lại.

"Chẳng biết giờ này anh Dương và chị Mã Mã bên ấy đang làm gì nhỉ?"

"Hôm nay anh có ăn sáng không?"

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Còn mấy ngày nữa em mới được ra viện nhỉ?"

"Ôi dào, mọi người cứ quan trọng hoá vấn đề."

"Em nghe nói hình như đoàn bác sĩ từ Anh kia phải đến mùa đông mới về tới. Thế thì biết bao giờ Bảo Bình mới tỉnh lại được đây?"

"Tội nghiệp Thiên Bình...!"

"Tội nghiệp mọi người!"

Lần đầu tiên Kim Ngưu nói nhiều đến thế. Cô cứ thao thao bất tuyệt mấy vấn đề chẳng ăn nhập với nhau. Cho đến khi nước mắt trào ra, mà giọng cô vẫn bình thản đến lạ, vang lên giữa không gian tĩnh lặng, thật khiến người ta không tránh khỏi đau lòng.

"Chẳng biết bao giờ... tóc em mới lại dài ra được nhỉ?"

Song Tử lúc bấy giờ mới giật mình nhìn lại, mới phát hiện ra Kim Ngưu vừa cắt tóc. Những sợi mỏng màu hạt dẻ lưa thưa dài ngang cằm, chưa được chăm sóc kĩ càng nên hơi rối, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch chẳng chút thần sắc trông thật thê thảm biết bao.

Vì điều này mà Kim Ngưu buồn đến vậy?

Song Tử cúi đầu tự kiểm điểm lại, nhận ra hình như bản thân đã quá vô tâm rồi. Buổi chiều nắng hạ nhàn nhạt hôm ấy bất chợt ùa về, lấp đầy tâm trí. Hương bánh gạo hình như còn thoang thoảng, giọng nói nhỏ nhẹ hình như còn văng vẳng đâu đây.

"Vậy, em sẽ nuôi tóc dài... nhé?"

Tóc cô còn chưa dài ra, đã vội phải cắt. Khoảng cách còn chưa kịp thu nhỏ, đã vội phải nhích tuốt ra xa.

Lần đầu tiên Kim Ngưu cảm thấy mình can đảm đến thế. Cô chìm trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, như tác dụng của thuốc hãy còn chưa biến mất. Và cô hỏi, giọng nghẹn ngào: "Anh Lục, anh thích chị ấy đúng không?"

"Ai cơ?"

Song Tử hỏi lại, ngoài giả ngu, còn là để trốn tránh. Anh trốn tránh thực tại, trốn tránh ánh mắt như xoáy chặt vào tâm can của Kim Ngưu, trốn tránh thứ cảm xúc mãnh liệt mà vô vọng của bản thân mình...

Nơi vết thương còn hơi nhức nhối. Kim Ngưu nén cơn đau, đáp lại bằng ba chữ vô cùng rành mạch: "Tần Nhân Mã."

Chỉ là một cái tên, nhưng qua giọng nói của Kim Ngưu lại hàm chứa biết bao cảm xúc phức tạp. Trìu mến có. Yêu thương có. Xót xa có. Và... một chút căm phẫn, như không cam tâm.

Song Tử cúi đầu, im lặng. Cô tự cho đó là một lời thừa nhận, cũng không nói gì thêm nữa. Cho đến khi nắng tắt, màn đêm dày đặc phủ kín không gian, những vì sao xa xăm lác đác đang cố mang thứ ánh sáng yếu ớt của mình xuống nhân gian đầy đau khổ. Cho đến khi nhịp tim của cả hai đã trở về bình thường, hương quýt hình như đã bay ra ngoài hết, đôi mắt Kim Ngưu ráo hoảnh. Rồi cô nghe giọng mình vang lên giữa không gian tĩnh mịch, thật nhẹ, thật khẽ, lại đong đầy tình cảm lẫn xót xa.

"Nhưng em thích anh, thích rất nhiều."

_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_

Nhân Mã trên giường bệnh, tư thế duy trì ở trạng thái nửa nằm nửa ngồi, tay cầm điện thoại. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô cũng chẳng buồn để ý. Tiếng cọc cạch của đồng hồ hay tiếng bíp bíp đều đặn của máy móc đã thôi khiến cô bận tâm. Dù gì thì chúng cũng vô nghĩa cả thôi, chúng chẳng giúp được gì cho cô trong những tháng ngày cô quạnh này. Thậm chí, tần suất đều đặn lặp đi lặp lại của chúng còn gây nên cho cô cảm giác ngột ngạt, như một sự ám ảnh.

Trời chiều chạng vạng, không gian bị ánh mặt trời cuối ngày nhuộm thành một màu úa tàn buồn bã. Rèm cửa màu trắng lất phất bay, cả những sợi tóc mảnh rũ trên vai cô như cũng muốn lất phất bay bay. Ánh mắt cô như bừng sáng, đôi đồng tử đen láy phản chiếu ánh mặt trời đang lặn phía xa xa. Bờ vai nhỏ bé hơi run rẩy, vết thương nơi chân tuy đã phục hồi đáng kể nhưng vẫn chưa thể khiến cô đi lại bình thường.

Cô ngồi bất động, như một con búp bê được chế tạo tinh xảo. Tiếng mở cửa vang lên rõ ràng, cũng chẳng mảy may khiến cô giật mình hay chú ý.

Thiên Yết bước vào, đôi mắt in rõ dáng người nhỏ bé của cô bên cửa sổ, cô độc, đáng thương. Anh hắng giọng, để thu hút sự chú ý, nhưng hình như cô không nghe thấy. Anh lại cho tay vào túi, móc điện thoại ra, mở ứng dụng mạng xã hội.

Mấy tin nhắn của anh, cô vẫn chưa xem nữa. Chiếc điện thoại trên tay cô im lìm, ngoan ngoãn, như chính chủ nhân của nó.

Anh thở dài, đặt chỗ quýt lên bàn, mắt liếc thấy mấy bông hoa bồ công anh, trong lòng không tránh khỏi một đợt rung động mãnh liệt. Nhành hoa mảnh khảnh, chùm hoa hình cầu, những sợi nhuỵ li ti trắng muốt mịn màng cũng bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu vàng cam. Khắp không gian bé nhỏ, hình như chỉ có lọ hoa này là có sức sống, là có sinh khí. Vì ngay cả cô gái đang ngồi trên giường bệnh kia, linh hồn hình như cũng đã trôi dạt về nơi nào xa xôi lắm.

Thiên Yết nhấp vào ô nhập tin nhắn, gõ mấy chữ rồi gửi đi. Điện thoại Nhân Mã lập tức sáng đèn, ting lên một tiếng. Ánh mắt cô khẽ động, rèm mi dài chớp chớp. Một giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má, dưới tác động của ánh mặt trời, ánh lên tia lấp lánh như kim cương.

Thiên Yết cúi xuống, gửi thêm mấy chữ rồi cất điện thoại vào.

Nhân Mã bị một tiếng ting nữa làm cho thức tỉnh. Cô vội cầm điện thoại lên. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt tiều tuỵ chẳng chút thần sắc, làm nổi bật đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe.

Scorpi: Đâu rồi?

Scorpi: Sagitt, đừng khóc.

Nhân Mã ngạc nhiên quá đỗi. Nhưng trên cả nỗi ngạc nhiên là sự xúc động tận tâm can. Những ngón tay của cô run run lướt trên bàn phím, nhập mấy chữ rồi gửi đi.

Điện thoại trong túi quần Thiên Yết ting lên một tiếng, thu hút sự chú ý của Nhân Mã. Cô quay đầu lại thì đã thấy anh đứng sẵn ở đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng đã mang vài phần dịu dàng, trìu mến.

"Anh!" Nhân Mã cười, nụ cười hơi gượng gạo nhưng không hề khiến người đối diện cảm thấy khó chịu "Anh đến thăm em sao?"

Thiên Yết ừ một tiếng rồi tiện tay kéo cái ghế gỗ lại gần, ngồi cạnh giường. Nhân Mã lúc bấy giờ cũng điều chỉnh tư thế, sao cho mặt mình đối diện với anh. Cô không còn tâm trí đâu mà nhận ra mấy sự trùng hợp bất thường, cũng như vài nét biến đổi rõ rệt trên khuôn mặt Thiên Yết.

Khác với mọi khi, mỗi lần hai người gặp nhau là nói biết bao nhiêu chuyện. Thật ra chỉ có mình Nhân Mã nói, anh ngồi nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài câu a dua hay châm chọc. Nhưng lần này, có cố gắng cách mấy cô cũng không tài nào mở miệng được. Có cái gì đăng đắng chèn nơi cổ họng cô, khiến tất cả những gì muốn trôi tuột ra đều biến thành tiếng thở dài kín đáo. Thiên Yết nhìn cô, giọng nói âm trầm mang theo chút buồn bã: "Vẫn ổn chứ?"

Nhân Mã hơi giật mình, ngước đôi mắt trong veo ngơ ngác nhìn anh. Bờ vai cô run run, cánh mũi phập phồng như chực khóc.

Câu hỏi này thật quen thuộc. Thiên Yết cho đây là câu cửa miệng anh dành cho cô. Vì anh biết cô rõ ràng là không ổn, vì cho dù cô có nói dối rằng mình ổn đi chăng nữa thì anh biết cô vẫn không ổn. Anh hỏi vì anh biết cô không ổn. Nhưng anh hỏi cũng là vì anh muốn cho cô biết rằng: anh vẫn ở đây, tuy chẳng thể giúp được gì, mà vẫn sẽ ở đây, trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô, chỉ bằng câu hỏi tưởng chừng vu vơ: "Vẫn ổn chứ?"

Ánh mắt anh sâu thẳm, phản chiếu ánh sáng của mặt trời chiều chạng vạng. Nhân Mã như bị chìm trong đôi mắt ấy, trái tim không kiềm được mà rung lên từng hồi mãnh liệt đau đớn trong lòng. Nước mắt chẳng biết từ đâu mà tuôn ra, chảy dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Cô khóc không thành tiếng, hàng mi dài ươn ướt run run. Anh nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng đã bắt đầu dấy lên bao nỗi niềm khôn tả.

"Đừng khóc!"

Hai tiếng an ủi vang lên thật dịu dàng, vừa thân thương vừa xa lạ, đánh thức trong cô những cảm xúc mãnh liệt. m thanh vừa dứt, cô đã thấy mình oà lên nức nở. Tiếng khóc như tiếng xé, xé cả bầu không gian tĩnh lặng, xé cả tâm can người nghe. Anh hơi nhướn người về phía trước, vòng tay ôm cô, để cô vùi vào lòng mình mà khóc. Nước mắt cô thấm đẫm cả vai áo anh, khiến màu thiên thanh của vải sơ mi hơi sẫm lại. Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé của cô thành nhịp điệu. Đầu anh hơi cúi xuống, môi vô tình chạm vào mái tóc đen dài hơi rối của cô. Thoang thoảng đâu đó là mùi tử đinh hương dìu dịu.

"Tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Tại sao chứ?"

Nhân Mã vừa khóc vừa gào lên trong vô vọng. Giọng nói đã mất đi sự ngọt ngào, trong trẻo, thay vào đó là thứ âm thanh khàn đục, nghẹn ngào trong nước mắt thê lương. Thiên Yết vẫn kiên trì với công việc giữ cô trong lòng, cảm nhận nước mắt cô qua lớp vải sơ mi mỏng.

"Em đã rất cố gắng, đã rất cố gắng làm cho mọi người hạnh phúc. Ước mơ của em chính là mọi người có thể mỉm cười vui vẻ. Nhưng em vẫn không làm được."

Bầu trời buông màu tím sẫm. Nắng tắt, cả niềm hy vọng mong manh của Nhân Mã cũng biến mất tựa gió cuốn mây tan.

"Em vẫn không làm được. Vì em mà biết bao nhiêu người phải chịu bất hạnh. Chính em đã tự tay cướp đi niềm hạnh phúc của mẹ. Đáng lẽ ra mẹ có thể thực sự hạnh phúc với người yêu. Em biết ba rất yêu mẹ nhưng chẳng thể nói ra. Em đã làm ba đau khổ biết bao nhiêu. Ánh mắt ba nhìn mẹ thật ám ảnh biết bao nhiêu. Đáng lẽ ra chị Nhân Vũ không phải hy sinh khoảng thời gian của bản thân để ngồi lì trong bệnh viện từ ngày này qua ngày khác. Đáng lẽ ra chị ấy có thể tìm thấy hạnh phúc của bản thân mình. Chị ấy là một người rất tốt. Dù có hơi độc miệng nhưng chị ấy vẫn là người rất tốt."

Miền ký ức đau thương ùa về trong tâm trí Nhân Mã như cuốn phim xưa cũ. Không khí ảm đạm của mùa đông năm đó như vẫn còn bên cô. Cả cái lạnh lẽo của màn tuyết dày đặc, cô vẫn còn cảm nhận rất rõ.

"Đó là sai lầm đáng ghê tởm trong cuộc đời em. Em thật ngu ngốc. Lưu luyến một người để mà làm chi? Lưu luyến để mà làm chi...? Tại sao lúc đó... em lại...?"

Những mảnh thuỷ tinh dường như còn lấp lánh trong đôi đồng tử trong trẻo. Cơn đau tưởng chừng đã dịu đi nay lại bùng lên mạnh mẽ.

"Em dùng nụ cười để che đi tất cả. Bỏ qua tất cả những chuyện không vui ở quá khứ, sống một cuộc đời mới - một cuộc đời mà đôi tay em chưa từng nhuốm máu của người ấy, một cuộc đời mà em có thể khiến mọi người trở nên hạnh phúc. Nhưng con người của em đi đâu cũng mang lại bất hạnh, bất hạnh cùng cực."

Nhân Mã vùi đầu vào vai Thiên Yết mà nức nở. Tiếng khóc bao phủ cả không gian. Màn đêm đã buông trên mái tóc dài của cô, ánh mắt cô tối lại, mọi thứ trước mắt cô thật mờ mịt. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là bờ vai rộng ấy vẫn vì cô mà kiên định, vững chãi biết bao.

"Tai hoạ ấy, đáng lẽ ra em nên là người hứng chịu mọi hậu quả. Sao Bảo Bảo có thể vì em mà hy sinh đến thế? Tội nghiệp Bảo Bảo. Nếu không có cô ấy... em... em sẽ... Cũng giống như năm ấy, nếu không có mẹ... em sẽ..."

Từng đợt sóng vần vũ trong lòng Nhân Mã những thổn thức, bồi hồi.

Mọi người vì cô mà phải gánh chịu mọi thương tổn. Giờ cô ngồi đây, đối mặt với bóng tối, nghĩ về mọi chuyện mà xót xa thay. Con người cô, sinh ra là để đem lại bất hạnh cho người khác hay sao?

"Mọi người có thể mỉm cười, đó chính là niềm hạnh phúc..."

Thiên Yết nhắm mắt, lắng nghe trái tim mình đang thổn thức trong lồng ngực. Anh cất giọng, thanh âm dịu dàng mà buồn man mác.

"Nhân Mã, đừng khóc!"

Đôi môi nhợt nhạt của cô khẽ mím. Sắc hồng cũng từ đó mà dần trở lại. Cô mỉm cười, nụ cười mong manh thấm đẫm nước mắt.

+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+

Đôi đồng tử của Song Tử dãn ra trong đêm tối. Ánh mắt anh sáng lên như phản chiếu sao trời. Nhịp tim anh tăng vọt, chẳng thể nào kiềm chế được. Đôi tay anh run run, anh hỏi lại, giọng bồi hồi xao xuyến.

"Thật không?"

Mặc dù tình cảm này, Song Tử đã biết trước, thậm chí còn nắm bắt rất rõ từng biểu hiện của Kim Ngưu. Nhưng những lời ấy được thốt ra từ đôi môi cô khiến anh không khỏi bất ngờ. Một cô gái yếu đuối, nhút nhát, chưa bao giờ nêu lên chính kiến bản thân, nay lại có thể bộc bạch nỗi lòng của mình một cách tự nhiên như vậy.

"Ơ..."

Tiếng ơ ngân dài giữa bầu không gian tĩnh lặng, mỏng manh và dịu ngọt. Khuôn mặt Kim Ngưu đỏ bừng, tuy biết anh sẽ không thấy được trong điều kiện thiếu ánh sáng như thế này, nhưng cô vẫn đưa tay lên che lại trong vô thức.

Thật là ngượng quá đi mất! Trong khoảnh khắc mất tự chủ, cô đã để tình cảm vượt lên trên lý trí mất rồi. Nhưng lời đã tuột khỏi đôi môi, làm sao thu lại?

Kim Ngưu mỉm cười bẽn lẽn, cảm nhận da mặt mình nóng rực qua xúc giác. Lòng cô nhẹ nhõm vì đã có thể nói ra điều muốn nói bấy lâu. Hơn thế nữa, cô đã vượt qua sự nhút nhát của bản thân mình, chiến thắng chính mình. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến cô vui lắm!

"Sao... sao lại nói với anh điều này? Ngay... lúc này?"

Giọng Song Tử run run, cơ hồ còn mang theo chút phập phồng, hồi hộp. Kim Ngưu đưa tay kéo chăn lên che mặt mình lại. Tiếng sột soạt vang lên mơ hồ. Ngoài trời, tinh tú đã bắt đầu nhấp nháy xa xăm.

"Em nghĩ... bản thân mình nên nói điều này sớm hơn mới phải..."

Kim Ngưu đáp, chẳng ăn nhập gì với câu hỏi lúc nãy của Song Tử. Nhưng đó là tất cả những gì cô có thể nói. Cô, chỉ đơn giản là nói ra những gì bản thân đang giữ trong lòng. Hôm nay, cô nhất định phải nói cho bằng sạch. Cô sợ một khi màn đêm tắt, can đảm cũng theo khoảnh khắc huyền diệu này mà biến mất.

"Lục Song Tử, em rất thích anh, cũng chẳng phải mới đây đâu..."

Kim Ngưu có thể nghe thấy hơi thở của anh giữa không gian tĩnh lặng êm đềm.

"Thật ra, em là người rất nhạy cảm. Là anh đã giúp em hoà nhập với mọi thứ xung quanh."

Kim Ngưu nói, không đầu không cuối. Nhưng cô có thể tưởng tượng ra anh đang mỉm cười.

"Em cũng không biết bản thân đã phải lòng em từ lúc nào. Chỉ là... ừm... em muốn cảm ơn anh!"

"Về điều gì?"

Kim Ngưu ngơ ngác, mãi một lúc sau mới có thể cất tiếng: "Lời cảm ơn được thốt ra, chính là tấm lòng của người trao gửi. Vì họ đã thực sự được hạnh phúc, họ có được hạnh phúc nhờ giúp đỡ của người khác. Lời cảm ơn như một sự thông báo hạnh phúc, và còn là một lời hứa hạnh phúc."

Lại là một câu trả lời không liên quan. Song Tử nén cười, hỏi tiếp: "Lời hứa hạnh phúc?"

Sao trời soi đáy mắt, Kim Ngưu chớp chớp hàng mi dài, hơi cúi đầu xuống: "Lời hứa rằng, người ấy cũng sẽ trở thành người mang lại hạnh phúc."

Tiếng sột soạt của vải cotton lại mang lên, dội vào lòng Song Tử những cảm xúc lạ kỳ quá đỗi. Anh ngước nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh kia: cơ thể nhỏ bé, mái tóc màu hạt dẻ lưa thưa, đôi vai gầy gò yếu ớt, chỉ có đôi mắt cô vẫn lấp lánh như phản chiếu muôn vì tinh tú xa xăm.

"Người mang lại hạnh phúc? Em...?"

Kim Ngưu gật đầu kiên định: "Phải, em muốn đem lại hạnh phúc cho anh. Mặc dù..." Kim Ngưu cắn môi, giọng ngập ngừng áy náy "Mặc dù từ đó đến giờ em toàn mang đến phiền phức cho anh thôi."

Song Tử hắng giọng đáp, thanh âm dịu dàng: "Không có đâu."

Và anh nghe tiếng cười cô vang lên khe khẽ, thật nhỏ, phải chú ý lắm mới có thể nắm bắt được: "Thật tốt quá!"

Những cuộc đối thoại vẩn vơ không đầu không cuối, không liền mạch, chỉ là muốn nói rõ lòng mình trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng đối với Kim Ngưu, chúng có ý nghĩa lớn lao biết bao. Bóng tối quả là người bạn hoàn hảo để che giấu bản thân, cũng là chất xúc tác phù hợp nhất cho việc bộc bạch nỗi lòng mình.

Giọng nói trầm thấp của Song Tử lại vang lên, còn kèm theo chút bi thương: "Em... thích anh, vẫn sẽ thích anh, cho dù, anh không có bất cứ tình cảm đặc biệt nào với em sao?"

Mặc dù đã chuẩn bị trước, mặc dù điều này cô đã rõ trong lòng từ rất lâu, nhưng khi nghe Song Tử hỏi, tim cô vẫn không kiềm được mà nhói lên một cái. Cô mím môi, gật đầu thật mạnh. Những sợi tóc mảnh đung đưa trong không khí, chẳng thể chạm nổi tới vai. Lòng cô chùng xuống ít nhiều, trong vô thức lại đưa tay mân mê lọn tóc.

"Anh xin lỗi!"

"Ơ... đừng xin lỗi mà." Kim Ngưu im lặng một lát rồi nói tiếp "Thật ra, người ta nói yêu đương đẹp nhất chính là khoảng thời gian mà những tình cảm của mình được gửi đến đối phương một cách thầm lặng, chưa tỏ tình, cũng chưa có những hành động thân mật."

Kim Ngưu khẽ hắng giọng, có cảm giác cơn đau sau gáy đã dịu đi một chút.

"Hay còn gọi là yêu đơn phương ấy."

Tim Song Tử nhói lên một cái. Khuôn mặt của cô ấy, giọng nói của cô ấy bỗng chốc lại ùa về, lấp đầy tâm trí.

"Đó là khoảng thời gian con người mơ mộng nhiều nhất, hạnh phúc nhất, cũng là hụt hẫng và đau khổ nhiều nhất." Giọng cô tự nhiên bị hạ thấp xuống, trầm buồn "Dù biết là vô vọng nhưng vẫn không ngừng hy vọng."

Kim Ngưu quay đầu về phía anh. Anh cũng nhìn cô.

"Không còn đơn phương nữa, những cảm xúc tuyệt diệu cũng từ đó mà biến mất. Chúng thật sự đều là những điều quý giá."

Lòng Kim Ngưu hơi chùng xuống. Mọi điều muốn nói đã có thể nói ra, cô còn mong gì hơn thế? Chỉ là sắp tới cô không biết phải đối diện với anh thế nào cho tự nhiên nhất.

Song Tử mân mê quả quýt nho nhỏ, tiện tay bóc vỏ. Hương thơm thanh thoát lại lấp đầy không gian. Anh phân vân, phân vân mãi mới cất lời: "Em thật can đảm. Anh thậm chí còn không bằng một góc của em." m thanh sột soạt của len mỏng lọt vào tai Kim Ngưu, hình như là anh vừa cử động "Có đôi lúc anh cảm thấy hơi hoang mang, chẳng biết thứ tình cảm này đúng hay sai, nên buông bỏ hay nên níu kéo..."

Kim Ngưu hiểu anh đang đề cập đến điều gì. Cô thở mạnh một hơi, cố điều chỉnh tâm trạng sao cho phù hợp nhất. Ánh sao trời ngày càng sáng tỏ giữa màn đêm đen kịt. Rèm cửa vẫn bay. Hàng mi dài của cô đã ươn ướt. Mắt cô phản chiếu muôn vàn ánh sáng lung linh. Giọng cô hơi lạc đi, nhưng ngữ điệu vẫn bình thản đến lạ.

"Đừng lo! Chỉ cần anh quay đầu lại là đã có thể thấy em rồi."



21/11/2018

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, quay đi quay lại Vivi nhận ra bản thân đã biến mất 2 tuần rồi này ( " ▽ ")
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.