Bước chân nàng có chút khó khăn khi phải đỡ lấy thân thể nặng nề của Thiên Tử Hoàng. Cự Giải vừa giữ chặt y, vừa bụm chặt miệng vết thương bên hông không ngừng rỉ máu. Hai người nữ nhân đang đứng trước mặt nàng đây, bọn họ chẳng khác nào những kẻ không tim không phổi. Còn Thiên Tử Hoàng bị đánh đến mức sống chết giống như sợi chỉ treo trên quả cân ngàn ký, gọi mãi không thấy hồi âm.
"Ngươi còn chờ gì nữa không ra tay?" Tạ Bối đứng đằng sau lưng nữ tử kia lên tiếng. Nữ nhân ấy có chút chần chừ, nàng không rõ có nền dồn Cự Giải vào đường cùng không, vì đằng sau là vực thẳm sâu không thấy đáy. "Ngươi sợ sao?" Tạ Bối bật cười, nhẹ vuốt đầu mũi. "Nếu để ả sống, Thiên Yết sẽ rời bỏ ngươi, không sớm thì muộn!"
Nữ nhân ấy run lên bần bật. Tại sao?
"Đừng!" Cự Giải đau đớn khi vết thương không ngừng nhói lên từng cơn: "Ta với ngươi không hề thù oán, sao... sao lại ra tay với ta?"
"Không thù không oán ư?" Ta Bối lại bật cười ha hả đầy sảng khoái: "Vì ngươi mà Thiên Yết muốn rời bỏ bọn ta đấy!"
"Bọn ta?" Cự Giải đưa mắt nhìn hai nữ tử, Tạ Bối thì nàng biết rồi, còn nữ nhân vận hắc y, tóc dài qua eo, đôi mắt đỏ huyết cùng khuôn mặt... rất chi giống nàng là ai chứ? Thiên Yết hắn lăng nhăng như vậy sao? Gặp ai cũng bạ được?
Tạ Bối huýt khuỷu tay nữ nhân bên cạnh, bảo: "Cũng nên giới thiệu một chút cho người sắp chết biết đi chứ! À mà quên... ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1424984/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.