"Kim Vương, ngươi ăn gan hùm nên ngông cuồng rồi sao?" Sư Tử vẫn chễm chệ trên ngai vàng sáng chói, mặc cho ngọn lửa có bén đến gần gót giày.
Kim Vương gia bên dưới, mặt không đổi sắc, xung quanh lão ta xuất hiện thêm vài tên cầm đao, lão cười sảng: "Ta ngông cuồng? Nhãi ranh như ngươi xứng đáng làm Vua?"
"To gan!" Sư Tử đập tay lên chiếc bàn vàng trước mặt, thân thể hao gầy có phần run rẩy, y chống lại cơn ho sặc sụa bởi khói, cố gồng mình, trợn mắt đe dọa kẻ hỗn láo bên dưới: "Đại nghịch bất đạo, ngươi có biết phải lãnh hậu quả như thế nào không?". "Dừng lại lúc này, có khi ta còn ban cho ngươi một ân huệ!" Sư Tử không quên đi dáng vẻ uy nghiêm của một Hoàng Đế dù ở trạng thái sắp mê man. Lão ta dù gì cũng từng có công với triều đình. Bao nay cống hiến, chỉ vì đến cuối đời ham mê quyền lực liền sa lầy vào tội lỗi khó dung thứ.
Tiếng quát lớn từ Sư Tử không hề làm cho Kim Vương gia nao núng: "Đã đến bước đường này, còn đường lui sao? Còn đường để quay đầu sao? Ngươi nên quan tâm tính mạng của mình đi thì hơn!"
Nói rồi lão ra lệnh cho đám cẩu tặc bên dưới lao lên cướp mạng Sư Tử. Để đối phó với một đứa trẻ mười ba tuổi lại huy động lắm sát thủ tinh nhuệ thế?
Nào dễ dàng có thể chạm vào được Sư Tử, bọn chúng vừa tiến lên thì đằng sau Sư Tử đã xuất hiện hơn tá hộ vệ từ Đông Xưởng phái đến. Tam Vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-nhuc-duc/1424983/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.