Đã bao giờ bạn có cảm giác đau đớn đến mức chỉ muốn bản thân chết đi chưa? À không, không phải là chết mà là ước ao rằng mình có thể bị tàn phế, ước gì đôi mắt này bị đui mù thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy bất kì một sự thật nào cả, ước gì chúa có thể tước đi giọng nói của bạn thì đôi môi ấy sẽ không bao giờ thốt ra những lời lẽ yêu thương sâu tận từ dưới đáy trái tim, để rồi nước mắt xối ra như chẳng thể vãn hồi, thân thể ngã khụy giống như linh hồn đang dần dần tan biến.
Cuộc sống này chính là vòng quay của cái gọi là dối trá, xấu xa bẩn thỉu và chẳng có bất kì một ai, bất kì một cá thể nào như đóa bạch liên tinh khiết, là hắn tự ảo tưởng, là hắn đã bị cái niềm tin cùng tình yêu của chính mình che mắt.
Thế giới quả nhiên là chẳng hề tử tế với bất kì ai, tình yêu.... hẳn là.. sự khởi đầu của nỗi bất hạnh và bi kịch.
" Em đang nhàm chán lắm sao? trò đùa này chẳng hợp với em tẹo nào cả "
Đôi chân bằng da bằng thịt đang dần dần tê cứng, ngay cả từng thớ cơ lẫn dòng máu trong con người hắn, cũng đang có dấu hiệu tê dại đi. Run rẩy cùng sợ hãi, còn đâu đó chút chua xót mà hắn cực kì căm ghét. Cự Giải thống hận nhất chính là cái cảm xúc này.
Tuyết trắng vẫn một mực buồn bã lả tả rơi, động chạm vào từng cọng lông mi cong vút nay đã sắc sảo hơn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020790/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.