Âm hưởng cò súng bị kéo cắt nát bấy hết thảy dây thần kinh Nhân Mã , cô chuyển mạnh súng sang hướng khác, viên đạn găm vào vai Thiên Bình , máu từ vết thương nhuộm ran ra lớp áo sơmi trắng ngần.
Nhân Mã mở lớn mắt toan vươn tay đi bịt vết thương choThiên Bình , thế mà cổ tay lại bị túm lại.
Cứ như không có cảm giác đau đớn gì, Thiên Bình chỉ chùng giọng bảo, " Em bắn trật."
Nhân Mã cắn răng nhìn hắn, "Chẳng lẽ tôi bắn trúng mới tốt? "
"Tôi đã cho em ba cơ hội, Nhân Mã." Thiên Bình cười nhạt
" ... "
" Ba phát súng, không phải ba lần cơ hội cho em gϊếŧ tôi còn gì? Tại sao em lại không dứt khoát mà bắn tôi "
" Đó là bởi vì..."
" Bởi vì em không nỡ, bởi vì em sợ hãi tôi sẽ thật sự chết đi "
Nhân Mã sửng sốt, không đáp một câu.
" Hay nói đúng hơn.." Thiên Bình từ từ buông lỏng tay Nhân Mã ra, nhặt lên khẩu súng lục đánh rơi trên nền nhà, đưa tới trước mặt cô " ...em đã không còn hận tôi nữa. Vì sao vậy? Nếu em hận tôi, sao lại không dứt khoát gϊếŧ chết tôi đi?"
Nhân Mã không nói gì, chỉ im lìm giống như đã vượt qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Cô cúi thấp đầu xuống, không dám ngước mặt lên nhìn Thiên Bình. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là vị đại thiếu gia lắm mưu nhiều trò của chúng ta dễ dàng buông tha trong khi chưa nhận được câu trả lời. Vươn cánh tay chống nhẹ một bên bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-doc-chiem/1020789/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.