Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, Kim Ngưu và Sử Tử chạy tới thì chỉ thấy Thiên Bình đứng lặng người trước cổng nghĩa địa nằm ở bãi đất bỏ hoang cách xa trường. Lúc này trời đã xế xẩm tối, xung quanh không một ánh đèn, khiến không gian như cô đọng lại, lạnh ngắt và rùng rợn.

Sư Tử nhận thấy rõ "gai ốc" đang sởn lên từng đợt trên da tay và một cảm giác tê rần ở da đầu ùa đến. Nơi này, chẳng khác gì khu mộ... dành cho những kẻ chết oan. Kim Ngưu tuy trong lòng sợ hãi nhưng bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trầm ổn. Cậu tiến tới vỗ vai Thiên Bình: "Nhân Mã và Bạch Dương đâu? "

Thiên Bình không quay đầu, giọng nói vẫn cất lên đều đều: "Trong đấy, mau vào đi, nếu chậm chễ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ."

Sư Tử đã lấy lại dũng khí, cậu "ừ" một tiếng đáp trả Thiên Bình rồi kéo Kim Ngưu vào trong. Còn Thiên Bình vẫn đứng ngoài đó, không hề nhúc nhích, đôi mắt lặng lẽ quan sát tựa đang đợi thứ gì đó.

Càng đi sâu vào nội địa nghĩa trang, bầu không khí càng ngột ngạt và u ám, oán khí cứ bốc lên ngùn ngụt, nặng nề đu bám quanh Sư Tử và Kim Ngưu. Mơ hồ như tồn tại làn khói đen lúc ẩn lúc hiện, chúng mang theo những âm thanh rên rỉ, ai oán từ địa ngục.

Phía trước, một bóng hình tựa người vào gốc cây cao lớn, phát ra tiếng cười ma quái: "Ta đợi hai ngươi lâu quá"

Sư Tử nôn nóng, ánh mắt như toé lửa: "Bạch Dương, Kim Ngưu đâu?"

Hắn ta lại cười, hai vai run bần bật như vừa nghe một câu chuyện hài: "Ngươi muốn lấy từ ta dễ vậy sao? ". Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: "Ta cho các ngươi cơ hội tìm bạn, nếu thất bại, coi như sức mạnh của bốn ngươi thuộc về ta. Biết không? Ta, là kẻ đánh cắp sức mạnh và ta thèm khát sức mạnh của các ngươi". Rồi hắn lại cười, nụ cười ấy càng đểu giả và quái dị đến đáng sợ...

Nói xong Halley biến mất, chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ ghim trên thân cây khô cứng: " Mang theo tội lỗi trên nhân gian, gieo mình xuống lửa địa ngục tàn khốc."

Kim Ngưu và Sư Tử cùng lúc chau mày, câu đố mẹo? Rất nhanh, hai người đã hiểu sơ quá dụng ý của Halley, hắn ám chỉ Bạch Dương và Nhân Mã bị nhốt trong ngôi mộ nào đó. Tuy nhiên, là ngôi mộ nào thì chưa rõ.

Kim Ngưu bình thường lầm lì ít nói, hôm nay bất quá mà phải bật ra một câu nói đùa: "Chúng ta phải đào tất cả ngôi mộ ở đây mới mong tìm được họ."

Sư Tử hùa theo, cậu ra hất nắp chiếc quan tài không được vùi đất tử tế ở gần đó. Chẳng ngoài mong đợi, bên trong là bộ xương trơ cứng bốc mùi hôi thối. Sư Tử bĩu môi quay đi. Bỗng nhiên từ đâu ra bầy quạ đen, chúng bay toán loạn, cái mỏ dài không ngớt kêu lên những âm tạp đinh tai nhức óc.

Kim Ngưu hết muốn đùa, nguýt Sư Tử: "Cậu đắc tội gì với mấy con quạ thế?"

Sư Tử dở khóc dở cười, cậu ta biết rồi còn nói xoáy nhau. Sư Tử thật sự không lường trước được sự việc, ai ngờ Halley lại thiết kế một cái bẫy như thế này, một cái bẫy có sự góp mặt của ma quạ- linh vật bóng tối có khả năng trỗi dậy sự sống của thây ma.

Ngay tức thì, mặt đấy trồi lên mấy cánh tay xương xẩu, thậm chí còn có cái vẫn còn dính lấy mẩu thịt thối rữa chưa phân hủy hết. Tiếp đến là cả người thây ma ngoi lên, chúng bước đi khập khễnh tiến tới chỗ Sư Tử và Kim Ngưu, ở mép chúng còn chảy ra một loại chất dịch nhầy màu xanh lè có thể biến đối phương thành thây ma.

Tất cả bao vây lấy hai người họ, từ từ tiến vào, muốn biến con mồi thành đồng minh... cùng vào nấm mồ ngục tối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.