Sư Tử và Kim Ngưu dự lưng vào nhau, cả hai đều thở hồng hộc, mồ hôi sớm đã thấm ướt người như vừa mới tắm. Sư Tử không nhịn được, thầm chửi thề một câu đầy bất mãn. Bọn xác sống là thứ quái quỉ gì vậy, càng đánh càng thầy nhiều, sức của hai người gộp lại cũng chẳng thể đánh tan hết được!
Kim Ngưu mím môi, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Vài giây sau, cậu lên tiếng:" Cứ đánh mãi như thế này, e rằng chúng ta sẽ phải vào mồ thật!"
"Nói vậy là cậu đã có cách?" Sư Tử vuốt trán, giọng nói có hơi gấp gáp.
"Ừ, nếu phán đoán của tớ không sai, chúng ta sẽ được cứu." Nói rồi Kim Ngưu rút ra từ túi quần mảnh giấy bị vo nhàu. Đó là mật mã mà Halley để lại ban nãy.
Kim Ngưu:" Cậu thử đọc lại xem"
" Mang theo tội lỗi trên nhân gian, reo mình xuống lửa địa ngục tàn khốc." Sư Tử đọc xong còn lẩm nhẩm lại trong đầu. Mắt cậu đảo qua khung cảnh hỗn loạn bên ngoài vòng kết giới ánh sáng mà cậu tạo ra, lũ thây ma cuồng loạn đang cố sức cào, cấu, phun chất dịch xanh hòng làm suy yếu tấm chắn bảo vệ. Trong lúc cấp bách, tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", bỗng đầu óc cậu trở nên thông suốt. Cậu đã hiểu dòng chữ đó ám chỉ điều gì.
Sư Tử cười sáng lạng, cậu ta vỗ vai Kim Ngưu:" Vậy là đơn giản rồi!"
Chỉ cần sử dụng tấm phù chú hoả tinh mà Bạch Dương tặng Kim Ngưu. Nhưng Kim Ngưu cậu cũng tiếc đứt ruội đi được, quà tặng có linh lực quý hiếm như thế sử dụng... có chút xót xa.
Sư Tử đoán được suy nghĩ của Kim Ngưu, lừ mắt, bộ cậu ta muốn chết cả đám? Tên này bình thường lầm lầm lì lì, khéo không chừng trong lòng lại tính toán xuống âm phủ chơi một chuyến không chừng! Nghĩ đến đây Sư Tử trợn mắt: tôi mà chết thì tôi sẽ hiện lên trộm hết tiền của cậu!
Kim Ngưu lạnh sống lưng vì cặp mắt như muốn nuốt chửng cậu của Sư Tử. Cậu bất lực rút tấm phù chú ra, đọc câu thần chú mà Bạch Dương dạy cậu:" Hoả long ngủ sâu mau thức dậy. Nghe lệnh ta, THIÊU ĐỐT NƠI NÀY!!!"
Cậu vừa dứt lời, một con rồng đỏ rừng rực cháy hiện ra càn quét tất cả, nhấn chìm khu nghĩa địa trong biển lửa kinh hoàng. Mọi thứ đã bị thiêu rụi, chỉ còn lại đống tro tàn sau trận hoả hoạn. Tuy vậy lại thấy nơi đây trong sạch hơn trước, nhất là không còn cái mùi rờn rợn của mấy cái xác chết thối rữa lâu ngày.
Hoả tinh bảo vệ Bạch Dương và Nhân Mã trong cái bọc lửa, đưa họ tiến tới chỗ Kim Ngưu, Sư Tử đang đứng. Hai cô gái lúc này mới tỉnh táo, phần gáy bị đập vẫn còn khá nhức, và lại càng nhức nhối hơn khi Halley một lần nữa xuất hiện, hắn ta rất có tâm trạng đùa nghịch với tàn tro cốt trắng tinh lẫn với đất cát.
" Ồ! Giỏi đấy, chúc mừng bốn người được đoàn tụ. Nhớ đến ta nhé!" Hắn nháy mắt tinh nghịch rồi tính bỏ đi nhưng Bạch Dương nhanh tay nhốt hắn lại bằng bức tường lửa.
" Nói mau, có phải ngươi giả thành Song Ngư không?"
Halley bĩu môi vẻ giận dỗi làm người ta muốn rợn gáy:" Các ngươi nghĩ vậy thật sao? Nói thế ta giận đấy!"
"..."
Hắn ta nói thế... là có ý gì?