Đối phương coi bộ vẫn bình thản, tia nhìn nghiêm nghị chiếu xuống: “Tôi là Lộc Báo“.
“A, là vậy” Sau đó ngập ngừng: “Song Ngư... là tên tôi“.
Cuộc đối thoại diễn ra vô cùng kì lạ nhưng người trong cuộc lại không hề nhận ra.
Lộc Báo vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân đạp xuống day day vài cái rồi cho cả hai tay vào túi quần, khom lưng để mặt hắn ngang bằng với cô, giọng nói ngờ vực: “Chả hiểu sau cứ cảm giác quen thuộc“.
Song Ngư giật bắn mình, con mắt đảo quanh rồi nhìn thẳng hắn, không ngờ hắn cũng có cảm giác như vậy, nhất thời trái tim không chịu được mà đập nhanh hơn nữa.
Từ trước đến giờ, ngoài Thiên Bình và Thiên Yết, cô chưa bao giờ thể hiện cảm xúc thật sự ở bên trong ra bên ngoài.
Lộc Báo nói rằng em gái hắn là một trong những học sinh học trong tiết hóa học đó, nhưng một biểu cảm thương xót Song Ngư đều không thấy, cứ như Lộc Báo đang kể về một người xa lạ nào đó vậy.
Ở bên cạnh hắn hơn một năm, vấp váp rất nhiều phản đối nhưng cô vẫn bất chấp mà yêu thương hắn, cùng hắn trải qua những tháng ngày ngọt ngào. Cho đến khi cô phát hiện, mình bị phản bội.
Vào một ngày mưa bão, Song Ngư được thủ hạ Lộc Báo thông báo rằng hắn đang ốm, cô lập tức lo lắng mà sai người nấu đồ ăn và chạy qua căn hộ riêng của Lộc Báo, căn nhà này thường xuyên không có lính gác vì Lộc Báo là loại người thích không thích rườm rà, từ trước đến nay, Song Ngư luôn yêu thích nơi này vì cô cảm nhận được khắp nơi đều có mùi hương của hắn, Song Ngư thật sự yêu Lộc Báo.
Vì cô có chìa khóa riêng nên cứ thế mà mở cửa vào, tóc tai ngâm ngấm ít nước vì bị nước mưa hắt, đang xoay sở tháo giày thì Song Ngư thấy ngay gần góc tủ để giày có một đôi guốc cao gót màu trắng.
Theo như trí nhớ của Song Ngư, em gái Lộc Báo không bao giờ đi loại này, vả lại di chứng bỏng trước đây khiến cho cô em gái đi lại vẫn còn rất khó khăn. Song Ngư nắm chặt camen trong tay, cắn môi ráng tạo tiếng động khẽ nhất để đến phòng khách, đến nơi lại không thấy ai. Song Ngư khẽ khàng bước lên tầng trên mặc cho cơn lạnh buốt đang len lỏi vào da thịt cô, cái cô để tâm bây giờ chính là lo lắng, cô đã dự cảm thấy một điều gì đó, nhưng cô mau chóng gạt bỏ những suy nghĩ ngu ngốc và chọn cách tin tưởng hắn.
Những âm thanh ngọt ngào vang lên nóng bỏng ngay khi Song Ngư đứng trước cửa phòng Lộc Báo, khỏi cần mở cửa cũng đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì, tiếng rên nghẹn ngào của cô gái đó đã ám ảnh Song Ngư đến tận bây giờ. Sau đó Song Ngư đặt camen xuống bếp, không nói không rằng trở về và không bao giờ quay trở lại nữa.
Song Tử kéo Song Ngư về phía mình, vẫn nhìn thẳng vào Lộc Báo: “Tốt nhất anh cứ tưởng như thế đi!“.
Tưởng gì cơ?!
Bỗng mặt Lộc Báo nghiêm lại, không có ý định đùa giỡn nữa: “Vậy thử đụng vào cô ấy xem!” Liền kéo Song Ngư lại.
Và Song Tử cũng không có ý định thả tay ra.
Cảm thấy khó chịu, Song Ngư giật tay cả hai ra, quay qua Lộc Báo: “Anh yên tâm, cậu ta không thích em, cậu ta cũng đã có bạn gái rồi!“.
Thịch!
“Ra là thế à?“.
“Đúng vậy!“.
Thịch!
“Vậy giữa em và anh?“.
Song Ngư im lặng, sau đó xoay đi, lôi Song Tử theo, để lại một câu: “Em sẽ gọi điện anh sau!“.
Thịch!
Đều là tiếng tim của Song Tử.
---------------------------------
Đưa Song Tử ra khỏi bar NIGHT, Song Ngư liền cầm điện thoại gọi cho tài xế, sau khi tắt máy thì đưa mắt qua: “Tại sao lại đến đây?“.
“Cãi nhau với Nhân Mã?” Song Ngư có vẻ không quan tâm lắm.
Không trả lời.
Cả hai cứ đứng im lặng như vậy cho đến khi Song Tử đột ngột lên tiếng: “Cậu đã làm chuyện đó à?“.
“Hả?” Song Ngư hơi giật mình.
Nhìn qua Song Tử, thấy anh vẫn không hề nhìn về phía mình, chỉ đăm đăm nhìn qua phía bên đường vắng tanh, Song Ngư cùng nhìn về hướng đó, khẽ thở dài: “Không biết!“.
Tim anh đánh mạnh một phát, cảm giác tức giận khó hiểu nổi lên, Song Tử vẫn cố nghiến răng nói: “Không biết? Là làm với anh ta sao?“.
“Không biết!” Từ trước cũng chỉ có hắn là người cô yêu, không còn ai khác.
“Vẫn diễn ra bình thường, yên tâm, Nhân Mã và Song Tử cứ đi thoải mái, tớ cái gì chả được, dù sao như Kim Ngưu nói đấy, cậu ấy không thích Nhân Mã nên chuyện của họ chả làm tớ bận tâm nữa rồi!“.
“Cự Giải, cậu, chuyện đó...“.
“Hãy tin vào những gì ta nhìn đi, đừng suy diễn nữa!” Cự Giải chen ngang.
Tắt điện thoại, Xử Nữ nhìn tờ giấy chuẩn bị đã chi chít trên bàn, cô bất lực thở dài, chỉ mong mọi người có thể quay trở lại như lúc trước, nếu là trước đây thì có thể an tâm nhưng hiện tại cô biết, dù Cự Giải có nói không sao thì bọn nó cũng không thể trở lại như lúc trước. Có thể bên ngoài vẫn vui vẻ nhưng trong lòng vốn đã bị sứt mẻ thì không thể toàn tâm toàn ý được. Giống như người ta có câu bằng mặt mà không bằng lòng, bọn nó đều đang trong tình trạng như thế.
Về phía Thiên Bình, không giống như những người khác, dạo gần đây Thiên Bình không có thời gian để suy nghĩ những chuyện như thế, Thiên Bình đang làm gia sư cho một cậu nhóc sơ trung, vì gia đình này trước đây đều biết cô nên mọi việc trở nên thuận lợi hơn Thiên Bình tưởng. Vì khắp mọi nơi bây giờ muốn xin việc làm thì ít nhất phải trên mười tám, đầy đủ bằng tốt nghiệp các loại.
“Tôi có thể tự về, ông không cần phải lo cho tôi” Thiên Bình khép cánh cổng lại, một tay cầm điện thoại.
Đầu dây bên kia tỏ ra khó xử: “Tiểu thư, có cần tôi trình lại cho lão gia không?“.
“Tiểu thư...” Người nọ biết tính tiểu thư nhà mình nhưng ông vẫn không khỏi lo lắng.
“Đừng cằn nhằn nữa, tôi đang xảy ra một vài vấn đề với lớp, đã đủ việc phải lo rồi, cúp máy đây!” Nhanh chóng dập máy.
Thiên Bình bỏ điện thoại vào túi áo tiện tay để cả hai tay vào túi để tránh gió mát của mùa hè, tuy bên ngoài rả rích mưa nhưng Thiên Bình vẫn quyết tâm đi vào vỉa hè, nơi có bóng râm chứ không hề lên bất kì phương tiện nào, ngắm nhìn mọi thứ, lòng Thiên Bình có chút khoan khoái nhưng vẫn có một tảng đá đè nặng lên cô.
Tình cảm giữa Thiên Bình và Song Tử giống như một cơn gió, quay đi quay lại, cô không biết mình quên lãng người này từ lúc nào. Rõ ràng Thiên Bình cũng đoán được phần nào là do cô không đặt quá nhiều tình cảm và từ lần cô phát hiện Song Tử không tôn trọng phụ nữ, cảm tình đã vơi đi ít nhiều. Một sự cảm nắng không đến nỗi mãnh liệt nhưng cũng khiến lòng cô mang mác buồn, cô đành rằng, có lẽ đây là thứ tình cảm khó có thể quên được nhưng khi nghe Song Tử quen Nhân Mã cô lại thấy mừng vui hơn.
Thiên Bình không muốn Song Ngư dính dáng đến người này.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra khi bọn nó gặp nhau, cái này không gọi là duyên phận mà là nghiệt duyên.
Tưởng chừng một việc không hề liên quan nhưng lại lôi kéo rất nhiều người ào vòng xoáy lặp đi lặp lại đó. Có lẽ, muốn tránh cũng tránh cũng không được.
Nếu nói về lỗi, không có ai là không có lỗi cả, đáng lẽ nên vạch ra con đường tình cảm sẵn, đáng lẽ nên cảm nhận bằng lí trí, đáng lẽ phải suy xét thấu đáo nhưng tình cảm mà, không thể soi xét bằng lí trí được.
Bước chân nhẹ nhàng đi trên bậc thềm rồi lại nhảy xuống, Thiên Bình giống như đang chơi trò chơi rượt đuổi với chính mình. Thiên Bình đứng dừng lại trước một cửa tiệm, cô nhận ra đây là chi nhánh con khác của công ty mẹ nhà cô, chi nhánh này chắc chắn chuyên về váy dự tiệc, nhìn quanh đa phần khắp nơi đều điểm trắng. Thiên Bình đang chăm chú nhìn chiếc váy xinh đẹp được mặc trên người ma nơ canh ngay cửa kính, hiện tại trong người Thiên Bình không đủ để chi tiêu cho những thứ này, nên lòng cô bứt rứt không nguôi, chỉ có thể ngắm nó qua cửa kính.
Và Thiên Bình nghiêng đầu qua vì cô vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô ráng căng mắt qua cửa kính, nhận ra người quen, Thiên Bình không khỏi kinh ngạc, Nhân Mã đang ngồi đó mặt cúi gằm, một người đàn ông thì cứ giơ một chiếc váy trước mặt Nhân Mã nhưng có vẻ cô không có ý gì nghe lời người đàn ông nói.
Đến khi người đàn ông quay lại, Thiên Bình sửng sốt, kìm không đặng mà đưa tay lên miệng.
Sau đó vội nhấc điện thoại định gọi ai đó, nhưng nhấn giữa nửa chừng, cô đưa tay lên trán rồi vội nhấn tắt, sau đó lại ngước nhìn người đàn ông cùng Nhân Mã, mắt không thể rời khỏi.
-------------------------------
“Sao đột nhiên lại muốn gặp tôi?“.
Thiên Bình ngồi xoay xoay ống hút, mắt không nhìn người đối diện, cô cũng không biết lí do tại sao lại muốn gọi người này, chỉ là khi gạt bỏ ý định gọi cho người kia, người đầu tiên hiện trong đầu óc cô chính là anh.
“Không trả lời? Tôi không rảnh như cậu đâu, cậu biết đấy“. Người kia tỏ ra đùa giỡn.
“Ma Kết!” Thiên Bình gọi.
“Hả?“.
Thiên Bình xoay đầu nhìn Ma Kết, đang định nói gì đó tiếp thì Ma Kết đột ngột đưa một ngón tay lên chính giữa trán cô khẽ day day: “Đừng nhăn mày, xấu chết tôi!“.
Sau đó làm ra vẻ không có gì, cầm ly nước phục vụ mới đưa ra đưa lên miệng.
Thiên Bình hơi đơ một lúc rồi vội gạt bỏ cảm xúc kì lạ đang trào lên trong ngực mình, cô vội nói để che lấp tâm trạng rối bời của mình.
“Ma Kết, tôi hỏi cậu một câu“.
“Chuyện gì?” Ma Kết bỏ ly nước xuống.
“Nếu như... ý tôi là...” Thiên Bình ngập ngừng: “Ý tôi là, nếu như cậu gặp một trường hợp, giống như là bạn cậu quen một người mà theo cậu, ý tôi là, nói sao nhỉ?...“.
Nhìn bộ dạng cố gắng giải thích của Thiên Bình, Ma Kết khẽ nở nụ cười, không suy nghĩ gì mà chống cằm nhìn chằm chằm cô, chờ cô nói. Anh không biết hành động của mình trông kì quái thế nào, đó không phải là hành động dành cho một người bạn.
Thiên Bình hơi xấu hổ: “Ý tôi...“.
Ma Kết nhướn mày: “Ý cậu?“.
Rõ ràng là có ý trêu đùa, Thiên Bình không thể không đỏ mặt, dù có thế nào, cô cũng là một đứa con gái đang trong tuổi lớn, muốn nói không xúc động trước những hành vi này thì quả là nói dối trắng trợn.
Thiên Bình ráng kìm nén nói tiếp: “Nếu như hai người bạn của cậu quen nhau, và bỗng cậu phát hiện một trong cả hai đang quen một người nữa, mà người nữa này cậu đã từng gặp rồi, và theo cậu thì người nữa này không thể quen bạn cậu được và còn liên quan đến một người bạn khác nữa, nói chung... là tôi...” Thiên Bình bối rối khi thấy ánh mắt khó hiểu của Ma Kết: “Nó có hơi kì lạ đúng không? Tại có vài chuyện...“.
Ma Kết im lặng một lúc mới đáp: “Cậu đang có chuyện muốn giấu sao, Thiên Bình?“.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]