Có lẽ là đã rất lâu rồi không cười vui vẻ đến thế.
Giang Nhất cười tới nỗi đau sốc hông, khó chịu dựa vào đầu giường kêu lên: "...Thôi xong, đau hông quá."
Đáy mắt Yến Nam Sâm trầm xuống, hắn vội vàng tiến tới đỡ anh nằm xuống, cúi người chỉ dẫn: "Hít thở sâu, nín thở, nín thở, năm giây, 1, 2..."
"Phù." Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm tới gần lại muốn cười, nhất là hai búi tóc nhỏ trên đầu hắn, nhưng vừa cười là bụng lại đau, anh vội vàng nhắm mắt lại: "...Cậu đứng xa ra chút đi, đừng làm tôi cười nữa, đau lắm."
Yến Nam Sâm hết cách, chỉ có thể quay lưng lại: "Vậy thì em đếm, anh tự ổn định nhịp thở nhé, nếu không sẽ càng đau hơn đấy."
Giang Nhất nhắm mắt lại cố gắng không nhớ tới hình ảnh buồn cười của Yến Nam Sâm nữa, sau khi bình tĩnh lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn rồi."
Nhưng khi anh mở mắt ra, đúng lúc Yến Nam Sâm quay người lại, hai búi tóc nhỏ trên đầu cùng với chiếc cài tóc hình cherry lắc lư, hai bên má đỏ như đít khỉ, cực kì đối lập với Alpha cao lớn mạnh mẽ, trông rất buồn cười.
Anh nhịn không nổi rồi.
Môi Giang Nhất khẽ run, anh cố gắng kìm chế, vội vàng quay lưng ném áo khoác cho hắn.
"Cậu... đi tẩy trang đi."
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, cứu mạng!!!
Đây vẫn là Yến Nam Sâm sao!!!
Thường ngày thấy Sở Bắc Hành như vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng đặt lên người Yến Nam Sâm...
Anh không dám nhìn thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1122-dieu-dieu-tho/5046296/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.