Mặt trời vừa ló dạng, Lưu Tranh ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc lâu, sau đó quyết định gọi điện cho Lương Thế Bách.
Lương Thế Bách có vẻ rất vui khi nhận được điện thoại từ gã, còn mời gã đến văn phòng trò chuyện. Lưu Tranh cũng có dự định như vậy, gã cúp điện thoại, trực tiếp lái xe qua đó.
Lúc gặp mặt, Lưu Tranh còn chưa kịp viện lý do vì sao mình gọi cho Lương Thế Bách, anh đã nhanh chóng hỏi, có phải Cố Thanh Phong tìm gã hay không.
Gã bật cười: ''Quả thật chuyện gì anh cũng biết.''
''Tôi chỉ đoán anh ta muốn gặp anh.''
Lưu Tranh nhớ lại tang lễ ngày hôm đó, Lương Thế Bách cố tình gọi gã là cảnh sát Lưu trước mặt Cố Thanh Phong, trong khi nói chuyện điện thoại, anh vẫn gọi thẳng tên.
Gã bừng tỉnh: ''Anh cố ý? Anh có biết anh ta tìm tôi nói cái gì không?''
Lương Thế Bách nhàn nhạt đáp: ''Tôi không quan tâm.''
Giọng điệu anh hơi mang ý khinh miệt, có vẻ anh cũng không ưa gì Cố Thanh Phong.
Anh cười cười: ''Tôi chỉ muốn thử một chút, xem anh ta có thật sự đi hay không.''
Lưu Tranh đột nhiên nghĩ, thật ra Lương Thế Bách đã đoán được Cố Thanh Phong nói gì với gã.
''Đêm qua tôi mơ thấy cô ấy.''
''Ai?'' Lưu Tranh buột miệng hỏi, nhìn vẻ mặt Lương Thế Bách, gã mới phản ứng lại.
Anh nói: ''Cô ấy tới báo mộng cho tôi, có lẽ cô ấy thật sự đã mất.''
Lưu Tranh nhìn Lương Thế Bách, bi thương trên khuôn mặt anh đã tan hết, anh từ bỏ hi vọng, chấp nhận rằng vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1003-2/1668772/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.