Chương trước
Chương sau
Hôm nay tròn ba tháng từ ngày thành hôn của Vương gia Bình Nhạc Vương Phủ. Trong phủ đang náo nức vô cùng. Từ ngày chạy ra khỏi Hạ Hoa viện vào đêm hôm đó, Triệu Bình không quay lại viện của Điềm Tư Tư lần nào. Tất cả mọi người đều đoán Vương phi thất sủng rồi nhưng không ngờ, dù không đến thị tẩm nhưng Vương gia lại ra lệnh cho Phương Tề đem những phúc lợi cao nhất của Vương phi cho nàng, tuyệt đối không được chậm trễ.

Tục lệ nơi này sau thành hôn ba tháng là lễ lại mặt. Thông thường hai phu thê mới thành thân sẽ trở về nhà gái làm lễ ra mắt. Tuy nhiên đối với những người gả cao như Điềm Tư Tư, lại gả vào hoàng thất, chỉ có mình nữ nhân về nhà trong dịp này.

“Thưa Vương phi, đây là danh sách lễ vật ngày mai người đem về Điềm phủ trong lễ lại mặt. Người xem còn gì thiếu sót để lão nô đi chuẩn bị.”

Phương Tề đã bị Triệu Bình kín đáo cảnh cáo cho nên bây giờ đối với Vương phi cung kính vô cùng. Tiểu Lệ tiếp lấy danh sách lễ vật, đọc qua một lượt. Sau đó cô khẽ gật đầu với Điềm Tư Tư, ý là đã đủ rồi. Điềm Tư Tư khẽ gật đầu, nói tới Phương Tề đang đứng cung kính:

“Phương tổng quản, danh sách lễ vật đã đủ rồi. Vất vả đại tổng quản rồi.”

“Không phiền, không phiền thưa Vương phi. Đó là bổn phận của lão nô. Lão nô xin phép cáo lui. À, suýt nữa lão nô quên mất, Vương gia có nói với lão nô là ngày mai sẽ theo người về Điềm phủ ạ.”

Điềm Tư Tư nhướng mày. Triệu Bình muốn theo nàng về Điềm phủ làm gì? Tăng thể diện cho nàng? Giả vờ sủng ái chọc tức Thái Hậu Hàn Ninh? Hay còn âm mưu nào khác? Sao cũng được, nước đến đất ngăn binh đến tướng chặn. Điềm Tư Tư nàng tự nhận không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu.

- ----------Ta là dải phân cách---------

Sáng hôm sau, phủ Bình Nhạc Vương vô cùng náo nhiệt, người vào kẻ ra tấp nập như mắc cữi. Lễ vật chuẩn bị cho lễ lại mặt trải dài khắp từ cửa Hạ Hoa viện đến cửa phủ, màu đỏ tràn ngập tựa như thập lý hồng trang vậy. Tất cả nô bộc và thiếp thất được lệnh của Vương gia đứng tập hợp xếp hàng dài trước cửa phủ chuẩn bị tiễn Vương phi về phủ mẹ đẻ.

Nếu đặt trong trường hợp là nhà khác có lẽ nữ nhân nhà đó đã vô cùng vui sướng và hãnh diện vì phu quân cho mặt mũi rồi. Bất quá đây lại là Điềm Tư Tư, một thiên kim tiểu thư xuyên từ hiện đại về đây. Trước kia có bao nhiêu sủng ái và mến mộ nàng đều hưởng qua hết rồi, cho nên mặc dù ở bên ngoài đang kèn trống vang dội, phu quân nàng thì đi mấy vòng vì Vương phi chưa đến thì Điềm Tư Tư vẫn vô cùng bĩnh tĩnh ngồi trước chải mày.

“Chậc, lại lệch nữa rồi.”



“Vương phi, người để nô tỳ chải cho.” Tiểu Lệ không biết vì sao Vương phi nhà mình rất là chấp nhất với việc kẻ mày, dù lần nào cũng kẻ lệch.

Lúc này có một người mặc trường bào đen đi vào chính là Vương gia Triệu Bình. Tiểu Lệ đang định thỉnh an thì y đã nhanh chóng ngăn lại, phất tay cho người lui ra. Triệu Bình nhìn nữ nhân đang chăm chú soi gương. Điềm Tư Tư hôm nay mặc xiêm y hồng phấn, thêu chỉ vàng hoa mẫu đơn; nét thêu tỉ mỉ tinh xảo, cầu vai cũng thêu đôi chim nhạn. Ngày thường nàng chỉ mặc xiêm y màu nhạt, nay mặc y phục rực rỡ như thế này lại càng xinh đẹp lộng lẫy gấp bội.

“Vương phi quả nhiên bận rộn. Nàng kẻ mày bôi son thật là kĩ càng; khiến cả Vương phủ phải đứng chờ đợi a.”

Điềm Tư Tư liếc Triệu Bình một cái, không chút sợ hãi mà tiếp lời”

“Thần thiếp điểm trang xinh đẹp thì người có mặt mũi cũng là Vương gia mà thôi. Sao người lại nói chuyện cứ như thần thiếp là kẻ ngông cuồng tự mãn như thế.”

“Ha Ha Ha…haaa.” Triệu Bình bất giác cười to, hắn ta đến gần bàn trang điểm, chọn lấy cây trâm bạch ngọc mà Thái Hậu tặng cho Điềm Tư Tư, cài nhẹ lên đầu nàng. Mỹ nhân xinh đẹp cài trâm trân quý lại càng xinh đẹp bội phần.

“Nàng nói đúng; là ta không biết ăn nói. Nàng xem nàng cài cây trâm bạch ngọc này thật hợp đó.”

Tuy ba tháng qua hắn không tiến vào Hạ Hoa viện nhưng vẫn luôn cho Ám Nhất theo dõi nhất cử nhất động Điềm Tư Tư. Đã không tra gì thì thôi đi còn bị bắt lại truyền lời mấy lần khiến Triệu Bình một lần nữa phải rửa mắt nhìn Vương phi của mình.

Xem ra nàng là người ăn mềm không ăn cứng a.

Điềm Tư Tư nghe Triệu Bình khen thì cũng thấy hài lòng vô cùng. Không cần biết y khen thật lòng hay giả tạo, hiện nay hai người đang ngấm ngầm “đình chiến”, giả vờ ân ái cũng được mà thật lòng tìm hiểu nhau cũng không sao, dù gì mục đích cuối cùng của Triệu Bình cũng là ngôi cữu ngũ chí tôn, còn nàng chỉ muốn tự do làm điều mình thích, trở thành người được thiên hạ tôn kính.

Triệu Bình nắm tay Điềm Tư Tư đi ra khỏi Hạ Hoa viện rồi đỡ nàng lên kiệu. Tiếng kèn trống vang lên, tấu khúc nhạc vui vẻ. Xe ngựa xa hoa, lễ vật trải dài tiến ra khỏi phủ Bình Nhạc Vương tiến về Điềm phủ.

“Chúng thần thiếp cung tiễn Vương gia, Vương phi.” Thiếp thần đứng trước cửa quỳ xuống hành lễ, tiễn xe ngựa đi.



Mạn Doanh Doanh thân là trắc phi đứng đầu hàng ngũ đưa tiễn, cô ta ngước mắt lên nhìn xe ngựa đi xa. Từ vụ đánh ghen ở thư phòng, Vương gia không còn ghé vào Ái Doanh viện lần nào nữa. Cô ta đã triệt để đánh mất sủng ái của Triệu Bình, trơ mắt nhìn Vương gia đối xử lấy lòng với Vương phi. Ả ta thật sự không can tâm.

“Nếu đã như thế thì lọ thuốc kia đành….”

- ----------------------------------------------------------

Trên xe ngựa, Điềm Tư Tư đang nhắm mắt dưỡng thần. Dù qua bao lâu nàng vẫn không thể hết say xe được. Triệu Bình ngồi bên cạnh chú ý nhất cử nhất động của Vương phi, thấy nàng có vẻ đau đầu liền quan tâm hỏi han:

“Nàng không sao chứ? Có muốn dừng xe nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần đâu Vương gia, thần thiếp chịu được. Hơn nữa Điềm phủ cũng gần đây mà.”

Lúc này, Triệu Bình móc ra từ trong tay áo một bọc đồ ăn. Điềm Tư Tư mở mắt nhìn, thì ra là mứt sơn tra được bọc trong một chiếc khăn lụa.

“Mứt sơn tra chua ngọt, ta cố ý bảo đầu bếp làm nó chua hơn một chút, có thể áp được cơn đau đầu buồn nôn của nàng xuống đấy. Ta nghe Đại Tráng nói nàng có chứng say xe ngựa nên cố ý mang theo. Nàng ăn thử xem?”

Điềm Tư Tư bốc một viên bỏ vào miệng, mắt nàng liền nhíu lại. Chua thật đó. Bất quá rất vừa miệng, cơn buồn nôn của nàng mới đó mà lắng xuống rồi.

“Đa tạ Vương gia, thần thiếp rất thích.”

Nói rồi nàng bốc tiếp 5 6 miếng ăn. Triệu Bình nhìn Vương phi nhà mình bình thường ngạo kiều là vậy mà bây giờ lại lộ ra vẻ mặt như một đứa trẻ con vậy. Hắn ta thầm nghĩ: “Thì ra nàng ấy không thích sơn hào hải vị mà chỉ thích đồ ăn vặt. Về phủ bảo nhà bếp làm nhiều hơn mới được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.