Trong một gian phòng, lão đại phu đang sức thuốc và băng bó lại cho nam nhân bị thương. Hắn ta lúc nãy đã tỉnh, tuy người còn hơi lờ đờ nhưng đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ta thỉnh thoảng còn xuýt xoa khi lão đại phu chạm vào chỗ đau.
“Lão phu nói với ngươi nếu không yêu quý bản thân thì sớm muộn gì cũng chết sớm thôi. Các vết thương này tuy không chí mạng nhưng lại rất sâu, dễ để lại bệnh căn sau này, bình thường ngươi phải cẩn thận đó.”
“Tại hạ đa tạ lão đại phu, chẳng hay ngài có biết ai là ân nhân đã cứu tại hạ không ạ?”
“Chính là ta, Bình Nhạc Vương gia.”
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”
Nam nhân đưa mắt về phía cửa, người vừa bước vào ăn mặc áo bào của hoàng thất, nữ nhân đi cùng xinh đẹp phong thái khoan dung. Nam nhân lập tức bước xuống giường quỳ bái hai người:
“Tại hạ Phong Thừa, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia Vương phi. Từ nay xin được phép làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn hai vị.”
“Tráng sĩ xin đứng lên, đừng đa lễ. Cái gì mà làm trâu làm ngựa chứ. Bản Vương nào đâu hẹp hòi như vậy.”
Triệu Bình đưa tay đỡ Phong Thừa đứng lên, bộ dạng thân cận đầy tin tưởng; không chút đề phòng người khác.
“Thì ra các hạ tên là Phong Thừa. Bản Vương có chút tò mò. Rốt cuộc tráng sĩ gặp nạn gì mà bị thương nặng nề như thế?”
Phong Thừa thở dài, bộ dáng thất vọng nặng nề.
“Không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594907/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.