“Mọi người nhanh tay lên, tên kia lề mề cái gì đó.”
Tiêu Đắc đang chỉ huy thuộc hạ chất đồ đạc lên xe ngựa. Mọi người nhanh chóng làm theo. Tiêu thị vệ bình thường cười cười dễ nói chuyện nhưng đụng đến công việc mà không nghiêm túc là sẽ bị mắng đó.
“Tiêu thị vệ, ta chuẩn bị xong rồi. Ngài phân công việc cho ta đi.”
Phong Thừa đã thay đồ thị vệ. Vóc dáng hắn ta cường tráng, rắn rỏi; mặc bộ đồ thị vệ không hề làm giảm đi khí chất vương giả.
“Phong Thừa huynh dệ, ngươi còn bị thương thì vào xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
“Tiêu thị vệ sao lại như thế được? Các huynh đệ còn đang làm việc tao sao có thể đi nghỉ ngơi.”
“Ngày tháng còn dài, Phong Thừa huynh đệ đã đầu quân cho Vương gia sau này ắt có đất dụng võ. Bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy ta xin nhận tấm lòng của Tiêu thị vệ.”
Phong Thừa cũng không đối co nữa, leo lên xe ngựa ngồi ngưng thần. Hắn lặng lẽ vận công làm ấm cơ thể, một luồn khí đen từ từ bốc lên từ hai tay.
- ------------------
Triệu Bình vẻ mặt ngưng trọng bước ra ngoài. Tiêu Đắc nhìn thấy hắn thì suýt nữa phun một ngụm trà. Bình Nhạc Vương gia uy nghiêm quý khí ngày thường đâu mất rồi. Hai mắt thâm trũng, vẻ mặt buồn bực. Đặc biệt là cái khôi u đo đỏ trên trán, tàn tích vẫn còn từ đêm qua.
Tiêu Đắc lấm lét lại gần.
“Vương gia, người ……. Không sao chứ?”
“Tiêu Đắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594905/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.