Sau phong ba hái hoa tặc, tình cảm của Vương gia Vương phi càng thêm mặn nồng thấy rõ. Đó là điều mà bất cứ ai trong đoàn đi tuần đều thấy được.
Sáng nay, lúc Vương phi cưỡi ngựa còn ngủ gà ngủ gật thì Vương gia đã nhanh chóng bế người lên đi chung một ngựa với mình. Còn cho Vương phi tựa đầu vào vai mình nữa.
“Nàng nói xem, chỉ vì một chiếc áo mà nàng ngủ trên lưng ta thế này có tính là ta lỗ không?”
Điềm Tư Tư đang ôm lấy eo Triệu Bình. Nghe hắn lảm nhảm thì phiền muộn đáp lời:
“Thế người có mặc hay không? Không mặc thì thiếp cho Tiêu thị vệ?”
“Hắn có gan to bằng trời cũng không dám mặc. Nàng tin không?”
Điềm Tư Tư chồm lên, tay cầm hai vành tai hắn.
“Cho chàng đôi co với thiếp.”
“Ha ha ha được rồi, nàng tha cho ta đi. Ta không nói nữa. Cái áo đó tất nhiên ta sẽ mặc rồi.”
Phong Thừa ở giữa đoàn người đang áp tải lương thực. Nhìn hai phu thê Bình Nhạc Vương gia không cố kị đùa giỡn chống đông người thì hắn ta ghìm chặt cương ngựa hơn nữa. Không hiểu sao cảnh này lọt vào mắt hắn ta thì trở nên chói mắt vô cùng.
“Phía trước là khe núi Nghinh Hoàn. Dễ công khó thủ. Ngươi dặn tất cả mọi người cẩn thận đó.”
“Vâng thuộc hạ đã hiểu.”
Triệu Bình nheo mắt nhìn khe núi trước mắt. Từ Kinh thành đến Cách Vực bắt buộc phải qua Nghinh Hoàn, không còn con đường nào khác.
“Vương gia, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594902/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.