Chương trước
Chương sau
Lệ Chi Trạch bị hai binh sĩ túm vào giữa triều. Triệu Hoành mồ hôi đổ ròng ròng. Hắn biết giữa mẫu hậu và Lệ ngự sử có giao dịch gì đó không rõ ràng. Nay mẫu hậu tháo chạy, Lệ Chi Trạch thì bị bắt chắc chắn không tránh thoát khỏi hắn.

“Lệ Chi Trạch ngươi còn gì mà không mở miệng nói nữa.”

Lệ Chi Trạch vẫn một mực ngậm miệng. Triệu Bình nhìn thấy bộ dạng cứng đầu cứng cổ của hắn cũng không hề bất ngờ.

“Được thôi. Nếu ngươi đã xấu hổ không dám nói ra vậy thì ta thay ngươi vậy.”

Lão nhân đang quỳ lập tức trừng mắt nhìn hắn. Kể ra chuyện này giữa triều chính là làm nhục hai nhà Lệ Hàn nhưng lão bây giờ như cá nằm trên thớt, vô phương cứu chữa.

Nhiều năm về trước, Lệ Chi Trạch là con một gia nhân trong Hàn phủ. Bởi được phụ mẫu cho đọc sách nên khí chất tao nhã không khác gì các công tử nhà quyền quý, lập tức thu hút được tiểu thư Hàn phủ lúc bấy giờ là Hàn Ninh. Hai người đã có hẹn ước trao đổi tín vật. Tiếc là Hàn tể tướng sao chấp nhận cho đích nữ của mình gả cho một tên là con của gia nhân được nên đã đưa Hàn Ninh vào cung làm phi.

Cách biệt nhiều năm, Lệ Chi Trạch học hành thành tài trở thành Ngự Sử. Hàn Ninh cũng trở thành hoàng hậu. Hai người gặp nhau, củi khô bốc lửa cuối cùng cắm sừng Tiên hoàng, sinh ra Triệu Hoành.

Các sản nghiệp dưới tay Lệ phủ đều do Thái Hậu ban cho nhằm mục đích thu lợi nhuận nuôi tư binh.

Hoàng đế nghe chuyện này thì chân tay rụng rời.



“Không thể nào. Triệu Bình ngươi nói láo. Ta sao có thể là con của Ngự sử được.”

Triệu Bình không cho hắn phản bác lập tức sai người lôi Hoài ma ma lên.

“Ngươi nói ra những gì ngươi biết đi.”

“Bẩm Vương gia, Thái Hậu chính là gian díu với Lệ đại nhân nhiều lần. Những lần được Hoàng thượng thị tẩm đều dùng thuốc mê làm Hoàng thượng ngất xỉu cả. Lần Thái Hậu ở hành cung một năm cũng chính vì đang mang thai Lệ quý phi. Nô tỳ chính là người đỡ đẻ. Bằng chứng nhau thai và ghi chép sanh đẻ ở hành cung vẫn còn. Xin Vương gia tha tội.”

Trên triều lập tức một mảnh xôn xao. Không thể ngờ Thái Hậu Hàn Ninh lại hèn mọn ti tiện đến mức như thế.

Lệ Chi Trạch không thể phản bác điều gì, đành nhắm mắt nghe mọi người phỉ nhổ.

Triệu Hoành đã run rẩy đến mức dữ dội. Hắn biết mình xong rồi. Ngai vàng quyền lực ngọc ngà châu báu tất cả mất hết rồi. Hắn liên tục lẩm bẩm.

“Không thể nào.”

Một quan viên Hàn gia lập tức đứng ra chỉ trích Triệu Bình.

“Hạ quan xin phép có ý kiến. Biết đâu lão bà này đã bị Vương gia mua chuộc thì làm sao?”

Triệu Bình đã có bằng chứng trong tay nên càng không sợ. Đợi thị vệ lột giày Lệ Chi Trạch, hắn mới hướng tới mọi người nói:

“Trên lòng bàn chân Lệ gia đều có một vết bớt hình ngôi sao năm cánh. Đó chính là cha truyền con nối. Thỉnh Hoàng thượng tháo giày kiểm tra.”

Triệu Hoành tất nhiên biết rõ lòng bàn chân mình có gì hay không. Mặc kệ hai thái giám giữ chặt hai bên, hắn liên tục cựa quậy không cho tháo giày. Nhưng thị vệ đều có võ công cao cường hắn sao đấu lại được.

Lòng bàn chân của Hoàng Thượng quả thực có vết bớt giống hệt Lệ đại nhân. Bằng chứng quá xác thực. Chuyện này quá động trời.



“Không phải. Ta là con của Tiên Hoàng, ngươi mới là con hoang. Ta là thiên chi kiêu tử. Không phải mà……”

“Bẩm Vương gia, Thái Hậu Hàn Ninh làm lẫn lộn huyết mạch hoàng gia, Triệu Hoành tu hú chiếm tổ chim **. Tất cả cần phải trừng trị thích đáng.”

Chuyện đến mức này. Người có quyền lực và đủ uy quyền để nắm giữ triều chính duy nhất chỉ có Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình. Nhìn văn võ bá quan đang hành lễ với mình, Triệu Bình tự dưng lại nhớ đến Điềm Tư Tư.

“Nàng đợi ta một chút nữa thôi. Ta sắp đem Phượng ỷ đến cho nàng rồi.”

——————————————————-

Tiểu Lệ hớt ha hớt hải chạy vào trong sân Hạ Hoa Viện.

“Vương phi, Vương phi, chuyện động trời kia bố cáo thiên hạ rồi. Hoàng đế và Lệ Chi Trạch bị giam giữ, còn lão Thái Hậu có lệnh truy nã rồi.”

Điềm Tư Tư đang lật dở trang sách vội vàng bỏ xuống.

“Thật sao. Nhanh vậy à.”

“Vâng. Quan binh buổi sáng đã dán bố cáo cùng với truyền thư điệp đến các vùng. Bá tánh đang bàn luận xôn xao ngoài kia.”

Tiểu Lệ khi mới biết chuyện cũng phải thảng thốt một hồi lâu. Bản thân nàng không ngờ Hoàng Gia lại là một vũng nước đục như vậy. Điềm Tư Tư chỉ có thể lắc đầu. Nếu không phải bị cuốn vào cái kịch bản này cô cũng không ngờ chuyện vô lý như vậy có thể xảy ra.

“Vương phi, Tiêu thị vệ cho người báo lại. Lệ quý phi đó đã tự vẫn ba lần bất thành rồi. Tiêu thị vệ thất sự hết cách mới đành tìm tới ngài.”

Điềm Tư Tư ánh mắt đượm buồn nhớ về người phụ nữ đó. Cả đời nàng tưởng chừng sung sướng vàng son hết kiếp ai dè lại vướng phải thảm kịch này.

Danh dự nữ nhân coi như bị mẹ ruột của mình dẫm nát hết. Không tự vẫn giữ lấy trong sạch mới là chuyện lạ.

“Đi. Chúng ta đi gặp Lệ Viên.”

—————————————

Hậu viện chùa Hoà Phước, trong một gian phòng, Lệ Viên đang bị trói nằm trên giường. Vẻ mặt nàng đờ đẫn mất hết sức sống.

Nàng không thể tin được nàng đường đường là một quý tiểu thư sau này trở thành một quý phi địa vị hơn người. Cuối cùng chỉ là trò đùa của tạo hóa. Mà người gây ra lại chính là phụ mẫu ruột của nàng.

Lệ Viên thậm chí đã khóc đến khản cả cổ họng. Sự nhục nhã ê chề, đau đớn đến tận xương tuỷ đã thúc đẩy nàng tìm đến cái chết không biết bao nhiêu lần.

“Hu Huhuhuhu.”

“Lệ Viên cô nương xem ra chỉ có thể khóc thôi nhỉ?”

Giọng nói mỉa mai vang lên. Lệ Viên ngẩng đầu nhìn người bước vào.

Một thân gấm quý sang trọng, áo bào chính là bằng lông chồn quý hiếm. Gương mặt tuy có vẻ nhợt nhạt nhưng thanh lãnh như ngọc - Bình Nhạc Vương Phi Điềm Tư Tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.