Không có Dịch lão ngự sử chọc gậy bánh xe, Triệu Bình rất nhanh đã đè chuyện tuyển tú xuống dưới. Các quan viên khác đều không hiểu tại sao Dịch lão bỗng nhiên rút lui.
“Dịch Ngự sử, chuyện này….”
“Về sau đừng tìm ta xử lý mấy chuyện này. Lão phu không chịu nổi trêu đùa đâu.”
Dịch lão phất tay, toang bỏ đi. Lão phát thệ sẽ không bao giờ đụng vào Điềm Tư Tư nữa.
Trong Hậu cung, Điềm Tư Tư đang ngồi may vá mấy chiếc áo cho con trai mình. Dù trong cung không thiếu tú nương giỏi, nhưng thân là một người mẹ, tự tay may áo cho con mình chính là chuyện vui a.
Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, Triệu Nguyên Duệ bây giờ đã chập chững biết đi rồi. Bé cầm quả bóng vải, tập tễnh từng bước lại gần chú chó Tiểu Bĩnh, muốn nó chơi với mình.
Nhưng Tiểu Bĩnh cảm thấy mệt tâm lắm a. Tiểu hoàng tử thật sự dư thừa tinh lực a, đùa với nó mệt muốn chết đi được.
“Aa… chơi… chơi….”
Tiểu Bĩnh che lỗ tai lại. Thân là một con chó Hoàng gia, nó phải giữ lấy phong phạm quý tộc nhưng tiểu điện hạ cứ nắm lấy lỗ tai nó thôi.
“Oooo…. Oooo”
Chủ nhân mau cứu Tiểu Bĩnh đi a.
Bất quá, Điềm Tư Tư không quan tâm đến nó lắm. Tay nàng nhanh nhẹn thêu hình một chú cún con lên chiếc yếm, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn con mình chơi đùa. Trước kia việc thêu thùa này nàng nữa chữ cũng không biết, không ngờ cũng có ngày nàng lại rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594770/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.