Tiêu Đắc đi theo Bình Nhạc Vương gia từ khi còn rất nhỏ tuổi. Hắn nhỏ hơn Vương gia tận 10 tuổi. Năm Triệu Bình hai mươi vừa lúc cứu được hắn từ tay bọn buôn người nên Tiêu Đắc từng thề sẽ suốt đời trung thành với Vương gia.
Những tưởng sẽ sống cuộc đời trôi dạt chỉ có làm việc, trung thành không kết hôn thê thất gì cả cho đến khi hắn gặp được người ấy.
Tiêu Đắc cho đến ngày hôm ấy mới biết rằng thì ra thích một người cũng có thể khiến cho bản thân cảm thấy tội lỗi đến như vậy.
Bình Nhạc Vương phi Điềm Tư Tư từ ban đầu khiến Tiêu Đắc cảm thấy khinh thường cho đến tò mò, rồi cuối cùng là ngưỡng mộ. Không biết từ lúc nào, thứ tình cảm ấy dần dần chuyển hóa khiến Tiêu Đắc mỗi khi gặp Điềm Tư Tư đầu cảm thấy tim đập nhanh, hai tai đỏ bừng.
Hắn biết đấy là một thứ tình cảm tội lỗi nhưng hắn không ngăn cản được nó sinh sôi nảy nở. Từ lúc đó, chưa bao giờ Tiêu Đắc cảm thấy được thanh thản.
Cảm giác tội lỗi lúc nào cũng dâng trào. Tưởng như bản thân đã làm việc gì tày trời lắm vậy. Thế mà hắn ta cũng không ngăn được đôi khi cảm thấy ganh tị với Vương gia.
————————————————————
Đến khi Triệu Nguyên Duệ được năm tuổi, Tiêu Đắc vẫn đi đi về về một mình một chiếc, không qua lại với cô nương nhà nào cũng tuyệt đối tránh xa tửu lâu kĩ viện, mang theo nỗi tương tư chìm vào quên lãng.
Có đôi khi Điềm Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-ba-dao/2594768/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.