Lương Nặc đẩy đám vệ sĩ ra và vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Dục, đỡ lấy cánh tay anh bị thương, khóc như mưa: “Đau không anh? Nếu như lúc nãy không vì bảo vệ em thì chắc chắn đã không bị thương thế này.....”
Tạch tạch tạch.
Giới truyền thông vẫn đang quay phim chụp ảnh.
Đại thái thái tức giận tái xanh mặt đi, chỉ có thể chọn cách làm cho mọi chuyện bớt căng thẳng: “Đại thiếu gia ở Nhật Bản gặp khó khăn nghiêm trọng, có vì thất vọng quá mà có triệu chứng của bệnh điên....Tịch Nam, sao con không chăm sóc để ý anh trai cẩn thận vậy?!”
Bà ta khéo léo đêm tội trạng đều đổ lên đầu Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam cúi đầu nhận lỗi: “Là lỗi của con, là do con không chăm sóc trông nom anh cả cẩn thận....”
“Còn không mau nhanh đưa anh con đi đi?”
Thẩm Tịch Nam lại ngẩng mặt lên rồi ra lệnh cho vệ sĩ đưa Thẩm Cách đi.
Bắc Minh Dục cũng đúng lúc ra mặt, lên tiếng: “Anh cả vì do quá thất vọng nên mới phát điên lên như thế, sự việc hôm nay chỉ là một việc ngoài ý muốn, hi vọng các vị phóng viên nhà báo ra tay nể tình, không nên đăng hoặc đưa tin về những thông tin không chân thực như vậy.”
“Thẩm tiên sinh nói anh....”
“Ôi trời, tam thiếu gia cũng bị thương rồi!”
Có vài phóng viên đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu hỏi mang tính quyết định thắng lợi, nhưng lời còn chưa nói dứt đột nhiên trong đám đông có một người lớn tiếng kêu lên, lập tức thu hút sự chú ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842965/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.