“Đại thái thái, xin thái thái hãy kiềm chế nỗi đau, Thẩm gia gia nghiệp lớn thế này còn đợi người quản lý.” Phúc Bác đứng bên cạnh an ủi, lại nói: “Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã xuống tới sân bay rồi, sẽ rất nhanh về tới nhà thôi, thái thái nhất định phải vững vàng lên.”
“Tôi...Tôi....” đại thái thái vẫn nghẹn ngào không nói thành lời.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc ra hiệu cho cô, Lương Nặc liền bước lên trên bục, một tay đỡ lấy đại thái thái, mặt khác lại nói với mọi người: “Mẹ cả đúng là đau lòng quá mong mọi người thông cảm, còn có ai muốn từ biệt mẹ ai thì mau lên đi ạ!”
Sau đó lại có vài người cúi người tỏ vẻ đau lòng trước sự ra đi của nhị thái thái, Phúc Bác liền dìu đại thái thái đi tới khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, dù sao thì bà ta cũng không muốn ở lại đó thêm nữa.
“Tang lễ tới đây là kết thức, mời cái vị.....”
“Đợi đã....”
Đột nhiên, từ phía không xa vang lên một tiếng nói với âm lượng lớn vượt qua mọi người, Lương Nặc đứng trên bục, có thể nhìn ra khá xa, chỉ thấy Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam mặc trên người bộ đồ đen vội vàng đi tới.
Nét mặt Thẩm Tịch Nam u ám lạnh lùng, Lương Nặc nhìn không hiểu lắm, còn Thẩm Cách thì râu ria lồm xồm, hùng hùng hổ hổ đi tới, đi lên bục chỉ tay vào Lương Nặc nói: “Cô không xứng để đứng ở đây, cút xuống dưới kia.”
“Cô ấy không xứng lẽ nào anh xứng à?” Bắc Minh Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842964/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.