Thẩm Cách về không nổi, đại thái thái lại phải bận bịu với việc ứng phó với việc các phóng viên nghi ngờ về sự tranh đấu nội bộ của Thẩm gia, đồng thời phải khôi phục lòng tin của các cổ đông, Bắc Minh Dục tuy vẫn ở tập đoàn nhưng hầu như không có thực quyền gì cả.
Vì vậy Bắc Minh Dục và Lương Nặc đều khá rảnh rang, có điều nhiều lúc khi Lương Nặc tỉnh dậy thì không thấy Bắc Minh Dục ở trong phòng, mà lại ở ngoài gọi điện thoại.
Cô coi như không nhìn thấy, cũng không làm phiền anh.
Vốn dĩ tâm trạng của cô cũng khá tốt, nhưng bỗng nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến, làm cô hết sức bất ngờ.
Là điện thoại của bà Vương.
“Nặc Tử, hè năm nay lượng mưa tăng đột biến, ngọn núi ở sau làng bị sạt lở, sau đó.....” lời nói của bà Vương có chút xúc động, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nói: “Bà ơi bà cứ từ từ nói không vội ạ!”
“Sau đó khi trời quang mây tạnh, đằng sau núi liền hở ra một đống xương trắng.”
Lương Nặc giật mình, có chút dự cảm không lành, giọng cô run run hỏi: “Xương....xương trắng của ai ạ?”
“Rất nhiều cảnh sát đã tới, cảnh sát vừa hỏi vừa tiến hành kiểm tra, kết quả cuối cùng được đưa ra....đó là của mẹ con – Tôn Noãn.”
Lương Nặc hai chân mềm nhũn ra: “Bà....bà nói gì ạ?”
“Đống xương trắng đó xương của mẹ con, pháp y nói ít nhất cũng đã chết được hai mươi năm rồi....”
Ít nhất hai mươi năm, khi cô ba tuổi thì được vứt cho bà ngoại, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842960/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.