“Muốn!” Lương Nặc gật đầu.
Anh chỉ tay vào chân mình, Lương Nặc cười chế giễu, rồi cô ngồi lên ghế co chân lại bóp vai giúp anh, Bắc Minh Dục bật cười rồi quay đầu nói với cô: “Cả hai bọn họ nói đều là sự thật.”
Hai tay Lương Nặc đột nhiên dừng lại, rồi đập mạnh vào vai anh.
“Em định mưu sát chồng mình đấy à?”
Bắc Minh Dục lạnh lùng co chân lại, ném cho cô cái nhìn mỉa mai.
Lương Nặc há hốc mồm to tới nỗi có thể nhét vừa cả quả trứng.
“Làm sao anh biết được?”
“Đoán.”
“Ngộ nhỡ không đúng thì sao?” trong đầu Lương Nặc nhất thời rối tung lên, lại hỏi: “Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam sao lại đều không phải là thiếu gia của Thẩm gia chứ? vậy anh....” nói rồi, cô lại dùng ánh mắt nghi ngờ chỉ tay vào Bắc Minh Dục: “Có phải anh cũng không phải là người của Thẩm gia không?”
Bắc Minh Dục giơ tay cốc vào đầu cô một cái.
“A...đau...”
Lương Nặc xoa xoa đầu, bĩu môi nói: “Đau chết đi được, anh không thể ra tay nhẹ một tí được à?”
“Nhẹ thì em lại không nhớ nổi!”
Bắc Minh Dục kiêu ngạo thở hắt ra một tiếng rồi mới nói: “Anh vẫn luôn nghĩ tại sao bà ấy muốn giết anh, còn muốn cướp đi con trai của chúng ta.”
“Tại sao?” Lương Nặc chớp chớp mắt, tò mò.
“Không phải bà ta muốn dùng Tiểu Bắc để uy hiếp anh, mà là vì bà ta yêu ba anh!”
Bắc Minh Dục đặt tay lên cằm, đôi mắt anh nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, lại nói: “Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842959/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.