Đặng Tử Manh bật cười, không chịu nhận thua: “Ai thèm chứ....”
Thẩm Tịch Nam cũng cười thành tiếng, bàn tay anh ta xé rách chiếc váy ngắn của Đặng Tử Manh, chất liệu tuy là tốt nhưng lại mỏng, chỉ cần dùng lực một chút là rách ngay.
Cả người anh ta nằm lên người cô, nhưng mãi không chịu làm cho cô ta thỏa mãn.
“Thực sự không thèm?”
Đặng Tử Manh bị làm cho kích thích sắp không chịu được rồi, nhưng vẫn cố giả vờ, hai tay quàng lên cổ Thẩm Tịch Nam: “Đã nói rõ là đường ai nấy đi rồi, anh nghĩ kĩ chưa?”
Thẩm Tịch Nam không trả lời cô ta mà dùng hành động để chứng minh cho tất cả.
Chiếc xe từ từ rung lên.
Trong bóng tối, từ trong xe phát ra tiếng kêu rên rỉ lúc lên cao lúc xuống thấp, đợi tới khi tất cả kết thúc, toàn thân Đặng Tử Manh không còn chút sức lực mềm nhũn ra, thở hổn hển dựa vào lòng Thẩm Tịch Nam: “Hức, nóng quá!”
Thẩm Tịch Nam không nói gì, mở cửa sổ xe ra.
Xe đã mở điều hòa, cùng với gió bên ngoài thổi vào, làm dịu bớt không khí trong xe, thỉnh thoảng cơn gió lại đem theo chút mùi vị mằn mặn của biển, Đặng Tử Manh giống như một con mèo, nằm co ro trong lòng Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam không biết từ khi nào đã châm một điếu thuốc, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay: “Sau này, cách xa tam thiếu gia ra một chút, bọn họ có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì.”
Đặng Tử Manh nhướn mày, ngạc nhiên giống như đang nghe chuyện cười, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842953/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.