Đại thái thái tức tới nỗi thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng.
Thẩm Tịch Nam tỏ vẻ lo lắng rồi nói với đại thái thái: “Mẹ cả, tập đoàn đang gặp phải lắm chuyện đau đầu, chúng ta thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.”
Phúc Bác dường nnhuw cũng cảm thấy làm căng nên thì không có lợi: “Đại thái thái, tiểu thiếu gia thì có thể sau này cướp lại cũng được, bây giờ cứ để tiểu thiếu gia nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho hết các vết thương đi hãy, hơn nữa đại thiếu gia cũng vẫn đang kiểm tra ở trên lầu.”
Đại thái thái trợn trừng mắt tức giận, bà ta và Lương Nặc nhìn chằm chằm nhau.
Lương Nặc nhất quyết không chịu để cho bọn họ cướp mất Tiểu Bắc, một bước cũng không nhường, đại thái thái cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, tạm thời rời đi: “ĐI xem đại thiếu gia thế nào!”
Một đoàn người hùng hùng hổ hổ đi tới rồi lại tức giận phẫn nộ rời khởi, con tim Lương Nặc vừa nãy còn đập thình thịch bây giờ cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi, cô thở phào một tiếng, miếng thủy tinh rơi xuống đất.
“Cô, không khóc.....”
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bắc xoa nước mắt cho Lương Nặc, an ủi.
Lương Nặc nắm lấy tay của Tiểu Bắc, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu bé, đột nhiên cảm thấy bản thân làm gì cũng xứng đáng.
Đại thái thái còn chưa bước và tới phòng bệnh của Thẩm Cách đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ kêu đau của Thẩm Cách, nhăn mặt nheo mày đợi kiểm tra xong, một lúc sau, hắn ta được đẩy ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842952/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.