Cho xe chạy hết một lượt, cậu bé lại cho chạy lại một cách cứng nhắc, không hề dừng lại.
Và nét mặt cậu bé cũng bình tĩnh và vô cảm đến kì lạ.
Ánh mắt ngạc nhiên và có chút vui mừng của Bắc Minh Dục cũng tắt dần, cố giả vờ kiêu ngạo thở hắt ra: “Biết chơi thì có gì mà giỏi chứ? em tưởng là một đứa trẻ thì có thể làm con nuôi của anh à?”
Lương Nặc: “..........”
Ở trong bệnh viện tới hơn 9 giờ tối Lương Nặc mới bế Tiểu Bắc về khách sạn.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, rẽ vào một con phố nhỏ thì bị một đám người chặn lại.
Bọn chúng có tổng cộng ba bốn người, kẻ cầm đầu là một người phụ nữ, người đàn ông đứng bên cạnh giống như là vệ sĩ, rất sợ hãi cô ta.
“Các người là ai?”
Lương Nặc lập tức để Tiểu Bắc ra phía sau lưng, Tiểu Bắc cũng ngoan ngoãn đứng phía sau cô, đôi lông mi không ngừng nhấp nháy, hơi thở cũng có phần không ổn định.
Người phụ nữ nở nụ cười khô khan với Lương Nặc, cúi người xuống nói: “Chắc cô là Lương tiểu thư đúng không? Tôi là Andy, sự việc là như thế này, đứa trẻ đứng phía sau cô kia là con trai tôi, mấy ngày trước ở khu vui chơi giải trí tôi đã để lạc nó, tôi đi báo cảnh sát thì người ta nói rằng nói ở với cô.”
“Ồ! Vậy chị muốn đón con về?”
“Đúng vậy.” người phụ nữ liếc mắt ra lệnh cho tên vệ sĩ đứng bên cạnh, tên vệ sĩ lập tức đưa ra một tờ ngân phiếu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842926/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.