Chương trước
Chương sau
Đổng phu nhân thì tức giận hầm mặt lại: “Hàn Thanh, lát nữa con tới gần hồ tìm mẹ, mẹ có chuyện riêng muốn nói với con.”
Đổng Hàn Thanh vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc, khẽ liếc nhanh mắt nhìn Laurel: “Con rất yêu Lương Nặc, con chuẩn bị kết hôn với cô ấy, mẹ, nếu mẹ định khuyên con từ bỏ cô ấy vậy thì chúng ta không có gì để nói cả.”
“Con không tới thì làm sao mà biết được mẹ nhất định muốn con bỏ cô ấy?” mẹ Đổng Hàn Thanh nói lạnh lùng, ánh mắt sáng như đuốc.
“Hàn Thanh, có chừng có mực thôi!” cha Đổng Hàn Thanh nói thêm, thấy vậy Đổng Hàn Thanh gật đầu, nói với Lương Nặc: “Được, lát nữa em đi theo nhân viên phục vụ về phòng nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Em biết rồi!”
Nói xong, Đổng Hàn Thanh đột nhiên đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc Lương Nặc, cô trong giây lát muốn né tránh hành động đó của anh ta nhưng cô biết đang có nhiều cặp mắt nhìn cô vì vậy mà cố kìm chế.
Trong mắt người khác, chỉ những cặp đôi yêu nhau mới làm vậy với nhau.
............
Ăn trưa đơn giản xong, buổi chiều được sắp xếp để mọi người cùng đi câu cá, tới hoàng hôn thì đi leo núi, ngày thứ hai nghỉ ngơi và ngày thứ ba thì trở về.
Lương Nặc và Laurel đều là con gái, phòng được sắp xếp tương đối gần nhau, ở hai phòng tầng hai hướng ra phía mặt trời.
Đổng Hàn Thanh thì ở gần phòng gần với những người khác, đều ở tầng một.
Lương Nặc về phòng tắm qua, tóc vẫn chưa kịp sấy khô, cửa phòng đã có người gõ cửa.
“Cửa không khóa, mời vào!”
Đổng Hàn Thanh hai tay nhét vào túi quần, nhanh chân bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh tứ phía: “Ở đây có quen không?”
“Cũng được, khá là sang trọng!”
“Lát nữa đi câu cá, có thích không?”
“Câu cá?” thực ra Lương Nặc không thích câu cá lắm nhưng lúc này phải tranh thủ mọi cơ hội để có thể tiến hành thăm dò cha của Đổng Hàn Thanh, cô lập tức gật đầu: “Rất thích, có điều lần nào tôi câu cũng chẳng được con nào.”
“Không có tính kiên nhẫn?”
“Haiz....cũng gần như thế!”
Lương Nặc buộc lỏng lọn tóc ra phía sau gáy, cô cảm thấy bên trên gót chân hơi đau, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện đôi giày mới cọ sát vào chân làm bong cả một miếng da ra.
Lại thêm với việc đi giày cao gót nên thực sự không thoải mái chút nào.
Đổng Hàn Thanh tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt cô, đỡ chân cô lên: “Đau chân à?”
Lương Nặc giật mình trước hành động của anh ta muốn rút chân lại, nhưng Đổng Hàn Thanh lại nắm lấy cổ chân cô kéo ra, lấy ngón trỏ viết lên mu bàn chân cô: “Bên ngoài có người!”, cô ngạc nhiên và để cho anh ta đỡ lấy chân mình.
Đổng Hàn Thanh nhẹ nhàng xoa bóp một lúc rồi mới từ từ bỏ ra.
“Chị ấy làm sao vậy....” vừa mới bỏ chân cô xuống, tiếng của Laurel liền truyền tới từ cửa: “Có phải chân bị thương rồi không? em có mấy đôi giày đế bằng đấy, chị có đi không?”
Đổng Hàn Thanh vẫn ngồi im, sắc mặt không thay đổi quan sát Laurel, nói từ chối: “Không cần đâu, là do anh không để ý, có điều đã cho người đi mua giày khác rồi.”
Laurel mím môi, hai mắt bắt đầu hơi đỏ lên rồi.
Lương Nặc thì cười cười kéo Laurel ngồi xuống bên cạnh mình, cố tỏ vẻ xấu hổ nói: “Hàn Thanh đều chuẩn bị hết cho chị rồi, không cần em phải lo lắng đâu, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, lát nữa chúng ta cùng nhau đi câu cá? Nhưng chị không biết câu lắm, em dạy chị có được không?”
Laurel nói giận dỗi: “Sao chị không đi giày của em? Có phải là coi thường em không?”
“Không phải vậy, Hàn Thanh anh ấy thực sự đã....”
“Đổng thiếu gia.” Lúc này, một nhân viên phục vụ đột nhiên đi vào, trên tay vẫn còn cầm một hộp giày: “Đây là giày thiếu gia vừa yêu cầu, loại đế bằng mới nhất, đi vào vô cùng thoải mái.”
Lương Nặc cũng đưa tay ra đỡ lấy, giơ trước mặt Laurel.
“Em xem đi, anh ấy đã mua thật rồi mà!”
Laurel đột nhiên đứng dậy, bĩu môi với hai người, giậm chân nói: “Hai người chỉ biết ân ái với nhau thôi, càng ân ái càng nhanh rời xa nhau!”
Nói xong cô ta liền chạy mất.
.............
Nơi câu cá nằm ở khu vực trung tâm của khu nghỉ dưỡng, được xây dựng thiết kế rất đặc biệt, phía sau là một số bãi cỏ, phía trước liền là các lều câu cá, bên cạnh đó còn có cầu dài kéo ra và có ghế ngồi.
Gia đình Đổng Hàn Thanh đều là khách quen ở đây, cha Đổng Hàn Thanh kiếm bừa một chỗ liền ngồi xuống câu.
Đổng Hàn Thanh từ từ xoay cần câu dài ra, quay ra hỏi Lương Nặc: “Em thực sự biết câu?”
Lương Nặc gật đầu: “Đương nhiên, ngày trước em cũng từng đi câu với bạn rồi.”
Nói xong, cô cầm lấy cần câu ở bên cạnh, chuẩn bị xoay cần và dây câu ra quăng xuống nước, nhưng phát hiện dây câu đã mắc rối vào với nhau rồi, gỡ thế nào cũng không gỡ ra được.
“Em gỡ từ từ thôi.” Tiếng nói Đổng Hàn Thanh gần hơn ở bên tai.
Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Đổng Hàn Thanh đang tiến lại gần, cô lập tức giơ dây câu ra trước mặt anh ta: “Không làm sao gỡ ra được.”
Laurel thay một bộ đồ thoải mái, màu trắng đen kết hợp, lắc lư hông đi lại gần, nhìn Đổng Hàn Thanh: “Anh họ, chị ấy làm sao thế?”
“Không sao, rối dây câu mà thôi!”
Sau khi gỡ được dây ra, tất cả mọi người đều bắt đầu câu cá, Lương Nặc cảm thấy rất buồn ngủ, Đổng Hàn Thanh lại cho người mang ghế nằm ra, Lương Nặc nằm xuống, thoải mái quá liền ngủ luôn.
Cha Đổng Hàn Thanh liếc mắt nhìn: “Hàn Thanh, sao không có quy tắc gì thế hả?”
Đổng Hàn Thanh cười cười: “Quy tắc mãi cũng không tốt ba ạ, thỉnh thoảng phải nới lỏng tí chứ.”
Ánh mắt cha Đổng Hàn Thanh trầm xuống, thở dài không nói gì.
Buổi chiều ánh nắng chói chang, Đổng Hàn Thanh cho người mang tới một chiếc ô màu đen loại to, anh ta đứng đó một tay cầm lấy cần câu một tay cầm lấy ô.
Chiếc ô không những có thể che cho anh ta khỏi nắng mà còn ngăn ánh sáng chiếu vào mặt Lương Nặc.
Laurel và mẹ của Đổng Hàn Thanh cầm chắc lấy cần câu trong tay, cầm chặt tới mức toát cả mồ hôi trong lòng bàn tay ra, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Lương Nặc, thậm chí tới mức có cá cắn câu cũng quên mất kéo cần lên.
Cha Đổng Hàn Thanh khẽ nhắc nhở: “Con nó lớn rồi có sự suy nghĩ riêng của nó, đừng có cố chấp hay áp đặt quá làm cả hai mất đi tình cảm.”
Đổng phu nhân lại hậm hực thu ánh mắt về không để ý tới hai người nữa.
...............
Lương Nặc sau khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân nằm trên ghế ngủ được một giấc rồi, chiếc giỏ của những người xung quanh đã có không ít cá bên trong, đột nhiên cô vừa ngại vừa bực bản thân.
“Sao anh không gọi em?”
“Lát nữa còn leo núi, anh sợ giờ gọi em thì tới lúc đó lại không có sức!”
Lương Nặc lúng túng ngồi dậy, kìm nén cơn tức giận mà lườm Đổng Hàn Thanh một cái, sau đó nhặt hai con cá ra.
“Đây coi như là em câu được, ai bảo anh không gọi em dậy....”
Cũng không biết trong lúc ngủ có chảy nước miếng ra không nữa.
Nếu như chảy ra thật...thì đó mới là việc đáng xấu hổ nhất.
Mọi người cùng nhau nướng cá, ăn no rồi mới đi leo núi, Lương Nặc được ngủ một lát, lại đi giày thể thao đế bằng nên tinh thần tràn đầy năng lượng, cô cùng với mọi người leo rất hào hứng.
Laurel dường như trúng gió nên leo được một lát đã không nhấc được chân lên nữa, nhưng vẫn cắn răng đi theo Lương Nặc, cô ta tự nhắc bản thân không được để bỏ rơi lại phía sau.
Leo được nửa đường, cha Đổng Hàn Thanh giơ tay chỉ huy: “Nghỉ một lát rồi lại leo tiếp.”
Mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống nghỉ, Lương Nặc và Laurel ngồi cạnh nhau, những người khác người thì đứng người thì ngồi.
“Chị đi vào nhà vệ sinh một lát.” Lương Nặc nói xong liền đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
Lúc ra, liền phát hiện cha Đổng Hàn Thanh ngồi cách đó không xa trên một chiếc ghế đá, trong tay còn cầm điện thoại, dường như đang lướt web xem gì đó.
“Bác trai, sao bác lại ra đây?”
Cha Đổng Hàn Thanh chỉ tay vào chiếc ghế đá đối diện, nói: “Ngồi xuống đi!”
Cô vừa ngồi xuống, cha Đổng Hàn Thanh liền đưa điện thoại cho cô, Lương Nặc vừa nhìn đã đơ người ra, trên màn hình điện thoại là những tin tức không hay về bản thân cô.
Lương Nặc nghĩ trong lòng: cuối cùng cũng tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.