Đổng phu nhân thì tức giận hầm mặt lại: “Hàn Thanh, lát nữa con tới gần hồ tìm mẹ, mẹ có chuyện riêng muốn nói với con.”
Đổng Hàn Thanh vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc, khẽ liếc nhanh mắt nhìn Laurel: “Con rất yêu Lương Nặc, con chuẩn bị kết hôn với cô ấy, mẹ, nếu mẹ định khuyên con từ bỏ cô ấy vậy thì chúng ta không có gì để nói cả.”
“Con không tới thì làm sao mà biết được mẹ nhất định muốn con bỏ cô ấy?” mẹ Đổng Hàn Thanh nói lạnh lùng, ánh mắt sáng như đuốc.
“Hàn Thanh, có chừng có mực thôi!” cha Đổng Hàn Thanh nói thêm, thấy vậy Đổng Hàn Thanh gật đầu, nói với Lương Nặc: “Được, lát nữa em đi theo nhân viên phục vụ về phòng nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Em biết rồi!”
Nói xong, Đổng Hàn Thanh đột nhiên đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc Lương Nặc, cô trong giây lát muốn né tránh hành động đó của anh ta nhưng cô biết đang có nhiều cặp mắt nhìn cô vì vậy mà cố kìm chế.
Trong mắt người khác, chỉ những cặp đôi yêu nhau mới làm vậy với nhau.
............
Ăn trưa đơn giản xong, buổi chiều được sắp xếp để mọi người cùng đi câu cá, tới hoàng hôn thì đi leo núi, ngày thứ hai nghỉ ngơi và ngày thứ ba thì trở về.
Lương Nặc và Laurel đều là con gái, phòng được sắp xếp tương đối gần nhau, ở hai phòng tầng hai hướng ra phía mặt trời.
Đổng Hàn Thanh thì ở gần phòng gần với những người khác, đều ở tầng một.
Lương Nặc về phòng tắm qua, tóc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842889/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.