Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.
Lương Nặc nhìn thấy báo cáo tin tức nói rằng các chứng cứ buộc tội Lương Bác Sinh liên quan tới vụ cháy Lương gia là không đủ, vì vậy ông ta được thả ra, nhìn trên ảnh thì cả người ông ta tiều tụy đi rất nhiều, Hứa Thư Á cũng khóc như mưa.
“Không có thiên lý gì cả, rõ ràng cái chết của mẹ tôi là có liên quan tới ông ta.”
Thư ký Tôn cười cười: “Thiếu phu nhân đừng vội, đối với Lương Bác Sinh mà nói, việc được ra ngoài mới là một sự khởi đầu thôi.”
Lương Nặc không hiểu lắm ý của thư ký Tôn trong câu nói này nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Cũng không có thời gian để cô suy nghĩ.
Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Đổng Hàn Thanh, nói rằng hai ngày nữa cả nhà bọn họ sẽ đi nghỉ ở ngoại ô, bao gồm anh ta bà ba mẹ, còn có Laurel và ba cô ta, Đổng Hàn Thanh hỏi cô có thời gian hay không.
Lương Nặc trong lòng nghĩ dù thực sự không có thời gian thì cũng phải sắp xếp cho có.
“Có!”
“Vậy được, em chuẩn bị đi, chiều mai tôi cho người qua đón em đi thẳng tới vùng cả nhà đi nghỉ.”
“Được!”
Quyết định nhanh chóng, Lương Nặc thậm chí còn không thương lượng với Bắc Minh Dục, vì vậy buổi tối khi Bắc Minh Dục về tới nhà nghe thấy tin này thì mặt tối sầm lại.
Ngay cả khi Lương Nặc cố ý làm lành anh cũng không thèm quan tâm.
“Anh đừng giận nữa, cả nà ở đều ở đó, Laurel chắc chắc sẽ không dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842888/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.