Tiếng hét của Kỷ Sênh cũng không làm cho tình hình khá lên được.
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của Lương Nặc, trong lòng anh ngập tràn cảm giác thấy có lỗi với cô.
Trong bệnh viện người ra người vào rất đông, Lý Tranh Diễn được đưa tới phòng cấp cứu, một vài người đứng đợi ở hành lang bên ngoài.
Bắc Minh Dục muốn Lương Nặc về nhà nhưng cô nhất quyết bám lấy tay anh không chịu rời.
Như thể một khi cô bỏ tay ra là anh sẽ biến mất vậy.
Chiếc điện thoại trong túi anh rung lên nhưng đến bỏ ra nhìn xem ai gọi anh cũng không, Lương Nặc cảm giác thấy đối phương cố chờ đợi không chịu tắt máy trước, cô bèn hỏi anh: “Thiếu gia, sao anh không bắt máy?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục trầm xuống, anh nhìn cô vẻ lo lắng.
“Em muốn đi đâu?”
Anh nhận thua rồi, anh thua cô rồi.
Vì thế anh sẽ không để cô mãi mãi rời xa anh như thế này được.
Lương Nặc vui mừng: “Anh bằng lòng dành thời gian cho em rồi?”
“Nếu em không muốn đi đâu thì chúng ta sẽ ở đây.”
“Không!” Lương Nặc vui mừng cười rồi ôm lấy cổ anh, trong đầu hiện nên một cảnh tượng, cô khẽ cười bí hiểm: “Em có một nơi muốn đến.”
.............
Phần bụng Lý Tranh Diễn bị đâm một nhát dao nhưng không phải rất sâu, chi dù vậy nhưng anh ta đã bị mất khá nhiều máu nên rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi mà Lý lão gia đang vội vàng từ phòng bệnh chạy xuống phòng cấp cứu thì sắc mặt ông ta tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842836/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.