Lương Nặc ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực mình.
“Anh có thể ở bên em một lát được không?” cô nói vẻ bình tĩnh: “Kể cả không có thuốc giải độc, không có con...em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù hạnh phúc chỉ còn có sáu ngày em cũng muốn được có được niềm hạnh phúc trọn vẹn.”
Cổ họng Bắc Minh Dục như nghẹn lại.
Còn chưa kịp kìm nén xúc động để nói gì đó thì Lương Nặc đột nhiên rời khỏi lòng anh, cô nhìn anh cười: “Chắc là anh chưa ăn gì đúng không? Để em đi nâu mì cho anh nhé! Đã lâu lắm em chưa nấu đồ ăn cho anh rồi.....”
“Anh không đói.”
“Không được, bây giờ tinh thần em rất tốt, anh nhìn em xem này, có sao đâu, nếu anh mà bệnh ra đấy nữa thì em biết làm thế nào?”
Nói xong cô liền đi vào bếp nấu đồ ăn.
Thật vậy, buổi tối tình trạng cô khá hơn rất nhiều.
Một bát mì trứng rất nhanh được đổ ra bát, cô đặt bát mì và đũa lên bàn ăn, vẫy anh ra: “Có thể ăn rồi anh ơi!”
Bắc Minh Dục đi lại gần, anh đưa tay kéo cô cùng ngồi xuống, anh để cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy eo cô một tay cầm đũa đảo mì lên ăn.
Anh đột nhiên nhăn mặt lại.
“Sao thế anh?” Lương Nặc tròn xoe mắt: “Có phải không ngon không?”
Cô đưa đôi tay lên má anh như muốn xóa tan những nếp nhăn trên trán và khóe mắt kia.
Bắc Minh Dục lắc đầu: “Không phải, ngon lắm, ngon hơn tất cả mọi khi em nấu.”
Lương Nặc rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842835/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.