Kỷ Sênh lắc đầu: “Con không sao, sao tự nhiên mẹ lại tới đây?”
“Mẹ lo cho con.” Bách Tố Mẫn với bọ dạng quan tâm và nhẹ nhàng, kéo tay Kỷ Sênh ngồi xuống bậc đá gần đó, nói: “Sao khi xưa con không nói đó là đứa con của Tranh Diễn?”
“Chuyện là quá khứ rồi, con không muốn nhắc lại nữa.”
Bách Tố Mẫn thở dài: “Con vẫn bướng bỉnh như thế, khi đó mẹ cứ nghĩ rằng con ở ngoài làm chuyện linh tinh, lúc đó con mới có mười tám tuổi! chưa chồng mà có con – tin tức này nếu bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của Kỷ gia bao lâu nay sẽ đều mất hết....”
Kỷ Sênh không muốn nhắc thêm tới chuyện này một tí nào nữa, cô bèn nói: “Mẹ, mẹ tới tìm con không phải chỉ để hỏi chuyện này chứ?”
“Rốt cuộc con có tình cảm hay không có tình cảm với Tranh Diễn?” Bách Tố Mẫn hỏi thẳng.
“Không có!”
Kỷ Sênh nói luôn không cần suy nghĩ hay có chút do dự nào.
Bách Tố Mẫn thở phào một tiếng: “Như thế thì tốt, như thế thì tốt rồi.... con cũng biết đấy, chú Lý vừa mới sắp đặt cho nó một đám, nếu mà con lại đến gây chuyện thì sự việc truyền ra ngoài cũng không hay ho gì, nếu các con đã không có tình cảm với nhau vậy thì tách nhau ra đừng có suốt ngày dính lấy nhau nữa.”
“Mẹ tưởng mọi chuyện là con có thể kiểm soát được à?”
“Ý con là gì?”
“Lý Tranh Diễn không chịu để con rời đi.”
Từ khi bắt đầu tới bây giờ chưa từng thay đổi, chỉ cần anh ta không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842832/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.