Khi Lương Nặc về tới nhà, Hạ Du đã ở cửa phòng trực của bảo vệ đợi được một lúc.
Vì mật mã cửa phòng Bắc Minh Dục đến thư ký Tôn cũng không cho biết nên bọn họ đều không vào được.
Hạ Du được đưa vào trong phòng, cô gái nhìn thấy nền nhà bằng đá sáng bóng tới mức soi gương được, cho dù đã đổi dép đi trong nhà nhưng cô cũng không dám chạy lung tung mà vô cùng thận trọng.
“Không cần rụt rè thế, em hãy coi đây như nhà của mình.”
Lương Nặc kéo tay cô ngồi xuống ghế sô pha.
Sờ vào tay cô gái thấy lạnh, Lương Nặc lại bật nhiệt độ điều hòa cao lên một chút.
Bắc Minh Dục thực sự không thích trong nhà mình tự nhiên lại thêm một người con gái, lại nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình hỏi han của Lương Nặc, anh có chút bực dọc: “Gần trường số 12 của Hải Thành có tìm cho cô một căn phòng, ngày mai chuyển qua đó.”
Trường số 12 là trường học cấp hai tốt nhất ở Hải Thành, với thành tích học tập của Hạ Du thì qua đó học cũng không vấn đề gì.
Hạ Du bị giọng nói đó dọa làm cho sợ, cô co rúm người lại.
“Em...em có thể ở cùng chị Lương Nặc mấy hôm không?”
“Cô ở với cô ấy thì ai ở với tôi?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, ánh mắt không hài lòng không gì có thể che giấu nổi.
Hạ Du hai tay nắm chặt, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị..chị Lương Nặc.”
“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay mình lên tay cô gái an ủi, sau đó quay ra luowmg Bắc Minh Dục:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842812/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.